“Hứa huynh, hôm nay vừa gặp, thật sự là hận đã gặp nhau quá muộn. Quả thật muốn cùng Hứa huynh nói chuyện nhiều hơn một chút. Không biết sau lễ khai quốc, Hứa huynh là tiếp tục nán lại đây hay là trở về?”
Trần Vũ mở miệng, hôm nay vừa gặp, hảo cảm của hắn với Hứa Thanh Tiêu đã tăng gấp bội, muốn cùng với Hứa Thanh Tiêu trường đàm thân mật. Chỉ tiếc là thời gian không cho phép.
Trần Vũ vừa lên tiếng, mọi người cũng sôi nổi gật đầu, muốn tán gẫu thêm vài ngày nữa.
“Sau buổi lễ, Hứa mỗ sẽ trở về ngay.”
“Như vậy đi, nếu là chư vị không chê thì hãy cùng Hứa mỗ ngồi thuyền rồng đi đến Vương triều Đại Ngụy. Hứa mỗ sẽ mở tiệc thết đãi chư vị.”
Hứa Thanh Tiêu cất lời, hắn cũng muốn trò chuyện vui vẻ với mọi người, mở rộng vốn kiến thức của mình một chút.
Vừa nói xong, ánh mắt mọi người lộ ra vẻ hớn hở, sôi nổi gật đầu trả lời.
“Được, việc này được chứ.”
“Được, nếu như Hứa huynh không chê, chúng ta sẽ đi cùng.”
“Vậy ta đi nói với người trong tộc một tiếng.”
“Quả thật ta còn chưa từng đến Vương triều Đại Ngụy, đúng lúc mở mang một chút.”
“Thế cũng không tồi. Hứa huynh, như thế này đi, nhân tiện ta đi gọi mấy đệ tử tiên môn khác, đến lúc đó chúng ta tán gẫu thoả thích.”
Mọi người lên tiếng, Lộ Tử Anh còn định gọi mấy đệ tử tiên môn khác đi cùng.
“Được, hẹn gặp lại sau buổi lễ.”
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, mọi người cũng sôi nổi trở lại chỗ ngồi của mình.
Về phần Hứa Thanh Tiêu cũng đứng dậy trở lại chỗ ngồi của mình.
Cứ như thế.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút.
Giờ Tý vừa qua.
Trong phút chốc, từng đợt tiếng chuông vang lên.
Tiếng chuông không chói tai, ngược lại có vẻ vô cùng hào hùng, thức tỉnh những kẻ mê muội, cũng trang trọng thần thánh.
Rất nhanh trong Văn Cung đã nở rộ từng chùm hào quang.
Nương theo tiếng tụng kinh vang lên, Hạo Nhiên Chính Khí ngưng tụ ở trên vòm trời diễn ra các loại dị tượng, để biểu lộ phong thái của Văn Cung.
“Vương triều Hạo Nhiên, lễ khai quốc, bắt đầu.”
Giọng nói của Bán thánh lại vang lên lần nữa.
Trong chớp mắt, tiếng tấu nhạc vang lên.
Chỉ thấy trong Văn Cung, một bóng người từ từ xuất hiện. Đây là một vị thiên địa Đại nho, tay hắn cầm văn chỉ màu vàng kim đi ra từ Văn Cung.
Đi thẳng đến tế đàn trước mặt, hành đại lễ ba quỳ chín lạy, sau đó liền triển khai văn chỉ.
Chiêu cáo thiên hạ.
Chiêu văn niệm ra, trung quy trung củ, kế tiếp đó là kỳ văn.
Chiêu văn là chiêu cáo thiên hạ, ta thành lập quốc gia.
Mà kỳ văn thì cầu khấn với trời, báo cáo mình vì sao muốn thành lập quốc gia, thành lập quốc gia vì mục đích gì, hy vọng trời cao cảm ứng được rồi ban phúc, ngưng tụ vận mệnh quốc gia, khẩn cầu quốc gia mưa thuận gió hoà.
Giờ khắc này, ở trong Văn Cung, một vị thiên địa Đại nho chậm rãi đi ra, hắn đang cầm kỳ văn hành lễ với trời xanh.
Sau đó chậm rãi triển khai, giọng nói vang dội.
“Bắt đầu.”
“Trời xanh tại thượng.”
“Chu thánh tại thượng.”
“Vương triều Hạo Nhiên, chính là Đại Ngụy Văn Cung, cung phụng năm vị Thánh nhân trong thiên hạ, dựng dục người đọc sách thiên hạ, cảm hoá vạn dân.”
“Từ khi Chu thánh qua đời, qua nhiều thế hệ người đọc sách của Văn Cung, cẩn trọng tận tuỵ, chịu thương chịu khó, vì Đại Ngụy dựng dục vô số người đọc sách, tạo ra những thành tựu bất hủ cho Vương triều Đại Ngụy, hưng thịnh 700 năm.”
“Song, từ khi nữ đế đăng cơ, bảo thủ cố chấp, không nghe Nho ngôn, không được lòng dân, phát động chiến tranh, hại nước hại dân, trong triều gian thần cấu kết, vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân, tàn sát bá tính.”
“Hơn nữa còn giết Đại nho của Văn Cung ta, giết Thánh nhân của Văn Cung ta, sỉ nhục Chu thánh ta, diệt nho tâm ta, bế tắc khôn cùng. Chúng ta lưng gánh áp lực thiên hạ, vì giải cứu muôn dân mà tách khỏi Vương triều Đại Ngụy.”
“Không tiếc cái tôi, hoàn thành tập thể.”
“Hôm nay lập nên Vương triều Hạo Nhiên, vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, vì vãng thánh tiếp nối tuyệt học, vì muôn đời mở ra Thái Bình.”
“Khẩn cầu trời xanh, ban phúc cho Vương triều Hạo Nhiên, phù hộ vương triều dựng dục càng nhiều người đọc sách, tạo phúc cho muôn dân. Cũng nguyện Chu thánh trên trời có linh thiêng, phù hộ cho Vương triều Hạo Nhiên ta, phù hộ cho những người đọc sách chúng ta tránh bị tàn sát, phù hộ người trong thiên hạ tránh khỏi chiến loạn.”
Đối phương cất lời.
Nói một tràng vô cùng bi thương, dường như đang chịu mọi uất ức.
Nhưng những lời ngôn luận này nháy mắt khiến không ít người phải nhíu mày, đặc biệt là những người lúc nãy có quan hệ không tồi với Hứa Thanh Tiêu, thì càng lộ ra vẻ chán ghét đến cùng cực.
Văn Cung rõ ràng là tự mình rời khỏi, hiện tại lại biến thành Vương triều Đại Ngụy bức bách bọn hắn rời khỏi.
Hơn nữa há mồn ngậm mồm chính là Đại Ngụy có gian thần, phát động chiến tranh, tàn sát bá tính. Đây không phải là nói Hứa Thanh Tiêu sao?
Khiến cho bọn họ cảm thấy ghê tởm nhất không phải cái này.
Mà là Vương triều Hạo Nhiên nhục nhã Hứa Thanh Tiêu một lèo, nhưng lại lấy thánh ngôn của người nhà Hứa Thanh Tiêu ra coi như lời tuyên ngôn cho vương triều của mình?
Chuyện này quả thật trơ tráo đến cực điểm.
Chẳng qua không có ai chỉ trích. Có người muốn giúp Hứa Thanh Tiêu nói vài câu, nhưng Hứa Thanh Tiêu không dẫn đầu lên tiếng, bọn họ cũng không dễ ngắt ngang lời.
Đa số người thì là duy trì trầm mặc, dù sao bọn họ cũng chỉ là quần chúng mà thôi.
Lúc này.
Trên bầu trời, các loại tường vân tụ lại thành một đám, từng chùm hào quang trừ trên trời rơi xuống giữa Văn Cung Đại Ngụy.
Hào quang ngút trời, điềm lành vô cùng, thậm chí tường vân còn hoá rồng, tạo ra các loại dị tượng.
Ầm ầm ầm.
Văn Cung cũng hưởng ứng theo, Bát Ngọc Thánh Xích trôi nổi ở trên vòm trời, ánh sáng thần thánh nở rộ.
Ánh sáng rơi xuống như thế, trông có vẻ hùng vĩ vô cùng.
Từng sợi vận mệnh quốc gia xuất hiện ở trên bầu trời, đâm thủng trời cao, chiếu rọi thế gian.
Những người đọc sách của Văn Cung nắm chặt tay, bọn hắn vô cùng kích động, lực lượng quốc vận xuất hiện, rất có thể hôm nay sẽ hình thành Long Đỉnh.
Chỉ là dị tượng duy trì chưa đến nửa khắc.
Toàn bộ đám mây đều tụ lại một chỗ, cuồng phong cuộn sạch toàn bộ thành Văn Thánh, hàng ngàn vạn đôi mắt nhìn rõ hết thảy.
Mọi người toàn thành đang xem lễ lập quốc.
Đám người đọc sách Văn Cung cũng lộ vẻ kinh ngạc và tò mò. Bọn hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mây đen che trời.
Bên trong thành, các bá tính không biết đã xảy ra chuyện gì, một khắc trước còn êm đẹp, sao hiện tại đột nhiên lại biến thành dáng vẻ này?