Trấn ma kình tràn ngập, hóa thành một ngụm hắc sắc đại đỉnh, cứng rắn nện về phía đám Nho sinh này, đập đến trước mặt Lữ Tử.
Phù phù phù.
Trong phút chốc, máu tươi văng khắp nơi, chỉ là một cái đối mặt, toàn bộ gân cốt của người đọc sách Văn Cung đều đứt, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, thậm chí còn có một phần người, ngay cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra đã chết thẳng cẳng.
"Hứa Thánh, tha mạng."
"Hứa Thánh, bọn ta không dám làm như thế nữa, bọn ta không dám làm thế nữa."
"Khẩn cầu Hứa Thánh tha mạng."
Đối mặt với Hứa Thanh Tiêu giống như hung thần, đám người đọc sách này cả người run rẩy, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Họ không muốn chết.
"Đã cho các ngươi quá nhiều cơ hội."
"Hôm nay, bổn Thánh phải vì Chu Thánh thanh lý môn hộ."
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu lạnh như băng.
Hắn đã cho những người này không biết bao nhiêu cơ hội, chỉ tiếc là, những người này đều không biết quý trọng.
Hiện tại Hứa Thanh Tiêu cũng không niệm tình chút nào nữa.
Trấn Ma kình hóa thành đại đỉnh màu đen, dính máu Văn nhân, một đám người đọc sách trực tiếp bị trấn tử.
Thi cốt chồng chất, máu thịt lẫn lộn.
Chỉ là dùng một chút công phu, tất cả người đọc sách toàn bộ đều bị Hứa Thanh Tiêu trấn sát, duy chỉ lưu lại hai người Châu Thánh cùng với Lữ Tử.
Nhìn bộ dáng như vậy.
Trong ánh mắt hai người Châu Thánh tràn ngập vẻ sợ hãi.
Vừa mới tránh thoát kiếp nạn Châu Thánh, lại không ngờ được Hứa Thanh Tiêu ở chỗ này chờ bọn họ.
Điều này làm cho họ cảm thấy không cam tâm và sợ hãi.
"Hứa Thánh, ta nguyện ý tự phế Thánh vị, dốc lòng khổ tâm học, mong Hứa Thánh tha mạng."
Châu Thánh quỳ trên mặt đất, ông ta dập đầu với Hứa Thanh Tiêu, nguyện ý tự phế Thánh vị, đổi lại một mạng.
"Hứa Thánh, ngươi không thể giết nữa, người đọc sách Chu Thánh nhất mạch đều đã bị đồ sát sạch sẽ, tiếp tục giết nữa sẽ dẫn đến phiền toái vô cùng vô tận."
"Yêu ma chi loạn, số mệnh chi loạn, đến lúc đó cũng không ai có thể ngăn chặn."
"Ta hiểu, chuyện trước kia quả thật là bọn ta làm sai, nhưng mặc kệ nói như thế nào, bọn ta đọc sách, ít nhất có thể trấn áp yêu ma rồi mà."
Một pho tượng bán Thánh khác nức nở nói.
Ông ta thừa nhận sai lầm của mình, nhưng cũng nhấn mạnh vai trò của họ và vai trò của người đọc sách.
Dù sao nếu như dựa theo sát pháp như Hứa Thanh Tiêu, Văn Cung sẽ hoàn toàn danh tồn thực vong, đến lúc đó sẽ dẫn tới vô cùng vô tận phiền toái.
"Chết."
Hứa Thanh Tiêu không nghe hai người dong dài, đại đỉnh trấn áp, hai người nhất thời mất mạng.
"A Di Đà Phật."
"Tội lỗi quá."
"Hứa thí chủ, tội nghiệt của ngươi rất nặng đó."
"Nho đạo nhất mạch, thật sự sắp bị hủy rồi, ngươi việc gì mà phải làm vậy?"
Tuệ Giác thần tăng diễn hóa pháp tướng, một pho tượng Phật ảnh xuất hiện ở phía sau ông ta, kim quang vạn trượng, hướng Thánh khí đánh tới.
Ầm ầm ầm.
Thanh âm đinh tai nhức óc, đáng tiếc là, hai pho tượng Thánh khí lúc trước được Chu Thánh gia trì, uy lực vô cùng, trừ phi là Phật môn nhất phẩm xuất hiện, nếu không, không cách nào phá vỡ Thánh khí.
"Câm miệng lại."
Hứa Thanh Tiêu giận dữ mắng lại.
Sau đó hướng ánh mắt nhìn về phía Lữ Tử.
Cả Văn Cung cũng chỉ còn lại một mình Lữ Tử.
Tru sát ông ta, tất cả ồn ào náo nhiệt cũng sẽ hoàn toàn an tĩnh lại.
Chỉ có điều đối phương đã là ý chí thể, cũng không phải là chân thân.
Chân thân đã bị bản thân loại trừ, mà ý chí cùng Văn Cung dung hợp thành một thể.
Không cách nào thật sự tru sát Lữ Tử.
Nhưng không giết được Lữ Tử, nhưng có thể tru di trái tim ông ta.
Hứa Thanh Tiêu không nói một lời, hắn chắp tay mà đứng lẳng lặng nhìn Lữ Tử, trấn ma kình tiến hóa hắc đỉnh, còn đang chảy máu tươi của bán Thánh.
Đứng tại nơi đây.
Chính là một tuyên bố vô hình.
Ông ta đã bại rồi.
Cảm nhận được ánh mắt Hứa Thanh Tiêu âm trầm trùng trùng làm cho Lữ Thánh trầm mặc không nói.
Chu Thánh bị nghiệp hỏa thiêu đốt, ông ta mừng thầm không thôi.
Lại xem nhẹ Hứa Thanh Tiêu, cũng xem nhẹ sự cấp tiến của Hứa Thanh Tiêu.
Hắn tàn sát tất cả mọi người trong Văn Cung rồi.
Chỉ còn lại một mình mình.
Tuy rằng không giết chết được mình, nhưng mình lại có thể có được gì?
Vương triều Hạo Nhiên khai quốc thất bại, quốc vận sớm đã tán loạn sạch sẽ, ngay cả đại nhân vật phía sau mình, từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện.
Ngược lại hai người này chết ở đây.
Hơn nữa còn bị đại nhân vật này gạt bỏ.
Tất cả các tính toán.
Tất cả các âm mưu.
Hoàn toàn không còn, tất cả đều đổ sông, khiến ông ta cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc.
"Haiz."
Cuối cùng.
Lữ Tử thở dài thật dài.
Một tiếng thở dài này tràn ngập rất nhiều cảm xúc.
Ông ta nhìn Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt cực kỳ phức tạp.
"Chuyện duy nhất lão phu hối hận chính là không lựa chọn tru di ngươi ngay từ đầu."
"Hôm nay ngươi có thành tựu, thậm chí ngay cả Chu Thánh Chân Linh đều có thể khống chế, điểm này quả nhiên lão phu thật không ngờ."
"Thành vương bại khấu, ngươi đồ sạch Văn Cung nhất mạch, nhưng ngươi cũng đừng có mơ tưởng viễn vông."
"Nho đạo không có khả năng bị ngươi khống chế, có một bàn tay ở trong bóng tối vô hình khống chế hết thảy."
"Cho dù là Chu Thánh cũng bất lực."
"Hứa Thanh Tiêu, ngươi sai rồi, ngươi đã hoàn toàn sai rồi."
Giọng nói Lữ Tử vô cùng bình tĩnh, hơn nữa ông ta không phải trực tiếp nói ra, mà là dùng phương thức truyền âm, cùng Hứa Thanh Tiêu trao đổi.
"Đến nước này rồi mà ngươi vẫn cứng miệng sao."
"Ta trong vòng một năm thành bán Thánh, trong vòng mười năm tất đặt chân chính Thánh đạo."
"Kẻ đứng sau màn thì sao? Ông ta không dám hiện thân thì chứng minh ông ta không có thực lực tuyệt đối. ”
"Chờ ta thành Thánh, kẻ đứng sau có mạnh hơn nữa cũng phải chết."
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu kiên định, hắn không sợ hắc thủ gì hết.
Ngay cả hiện thân cũng không dám hiện thân, có gì phải sợ?
"Ngươi sai rồi."
Lữ Tử lắc đầu, ông ta nhìn Hứa Thanh Tiêu, hít sâu một hơi nói.
“Ngươi đã hoàn toàn sai rồi. ”