Vương triều Hạo Nhiên.
Theo Văn Cung vươn lên.
Giây phút đó.
Nở rộ ra hàng tỷ hào quang.
Trấn áp thiên địa yêu ma.
Đây là việc duy nhất Chu Thánh có thể làm.
"Thủ Nhân."
"Nhớ kỹ, lão phu chỉ có thể trấn áp ba năm."
"Tìm được chỗ ẩn thân thật sự của ông ta, tru sát ông ta."
"Hoặc là thống nhất Trung Châu, ngưng tụ Trung Châu Long Đỉnh, thành tựu Thánh nhân, như vậy tất cả âm mưu quỷ kế đều sẽ vô dụng với ngươi."
Đây là giọng nói cuối cùng của Chu Thánh.
Sau khi âm thanh này truyền vào tai.
Tất cả mọi thứ rơi vào im lặng.
Thánh uy biến mất.
Khải tượng biến mất.
Thay vào đó là sự bình tĩnh.
Văn Cung cũng biến mất, không biết đi đâu.
Chu Thánh nhất mạch cũng hoàn toàn ngã xuống, chủ yếu tám thành người đọc sách, vào ngày này toàn bộ đều bị Chu Thánh thanh lý sạch sẽ.
Chuyện này, vĩnh viễn được ghi chép trong sử sách.
Tại thời điểm này.
Tất cả mọi người đứng tại chỗ, ánh mắt mọi người có vẻ có chút cổ quái.
Bọn họ vừa có chút kinh ngạc, cũng có một chút dị thường nói không nên lời.
Vốn dĩ ngày này phải là ngày mà vương triều Hạo Nhiên kiến quốc, lại không ngờ được, quốc gia chưa xây xong, Văn Cung đã mất trước rồi.
Cảnh tượng này cực kỳ kịch tính.
Khiến cho tất cả những khách mời đến đều trầm mặc.
Hơn nữa lần này đây, không phải Hứa Thanh Tiêu, mà là Chu Thánh.
Chu Thánh quá tàn nhẫn.
Môn đồ nhất mạch, chém hết tám thành, còn lại hai thành thuộc loại người đọc sách nghiêm túc đứng đắn, không tham dự vào bất cứ thị phi gì.
Đó là lý do tại sao họ sống sót.
Nhìn Chu Thánh biến mất.
Sắt mặt của Hứa Thanh Tiêu lại có vẻ vô cùng trầm mặc.
Đối với đại bộ phận người trong thiên hạ mà nói, theo bọn họ thấy, Chu Thánh tuy rằng giết một nhóm người đọc sách, nhưng lấy thân trấn áp yêu ma, coi như là ổn định thiên hạ thái bình.
Nhưng đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói, một cỗ áp lực trước nay chưa từng có đã ập tới.
Thánh nhân đời thứ tư là người đứng sau bức màn.
Sống đã gần năm ngàn năm.
Có điều hiện tại có mấy vấn đề đặt ở trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Tại sao ông ta có thể sống tới năm ngàn năm?
Ông ta rất cuộc muốn mưu đồ thứ gì?
Tin tức duy nhất Chu Thánh đưa ra chính là có liên quan tới Tiên thi.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, quá nhiều câu hỏi khó hiểu xuất hiện.
Trước mắt tuy rằng biết được người đứng sau màn là Thánh nhân đời thứ tư, nhưng cũng không có bất kỳ tác dụng gì, không biết vị trí của đối phương ở nơi nào, không cách nào tru sát, triệt để giải quyết tai họa.
"Phải trở về thương lượng với bệ hạ."
Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, hắn biết mình không thể ở lại, rất nhiều chuyện phải trở về thương lượng.
Chỉ dựa vào lực lượng của một mình, khó có thể phản kháng.
Và như thế.
Hứa Thanh Tiêu nhìn Lộ Tử Anh nói.
"Chư vị, Hứa mỗ cáo lui trước, trở về vương triều Đại Ngụy."
"Nếu chư vị nguyện ý, qua vài ngày tới đến Đại Ngụy, Hứa mỗ nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, Lộ Tử Anh, Chiến Long, Trần Vũ, Vương Phi mấy người đều rất tốt, tại thời khắc mấu chốt Tử Anh lên tiếng bênh vực cho mình, chỉ riêng điều này, Hứa Thanh Tiêu liền nguyện ý kết giao với bọn họ.
"Được, mấy hôm nữa nhất định đi Kinh đô Đại Ngụy thăm Hứa huynh."
"Ừm, đến lúc đó ta sẽ đích thân đến thăm."
"Hứa huynh yên tâm, nhất định sẽ tới quấy rầy."
Mọi người nhao nhao cười nói.
Sau đó, Hứa Thanh Tiêu cũng không dông dài, trực tiếp rời đi, có điều trước khi đi, hắn nhìn thoáng qua người trong Phật môn, sắc mặt của người đó cũng không mấy gì tốt, mà ánh mắt Hứa Thanh Tiêu cũng có chút lãnh ý.
Chẳng qua, Hứa Thanh Tiêu không phí lời, hắn đi ra ngoài thành, bước lên thuyền rồng, khởi hành bay về Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu rời đi rồi.
Mọi người cũng dần dần lui ra.
Nguyên bản Văn Thánh thành phồn hoa vô cùng, hiện giờ chưa đến thời gian nửa ngày đã trở nên thê lương, đây chính là lực lượng Thánh nhân.
Làm cho người ta có chút thổn thức, cũng làm cho người ta có chút cảm thấy không thực tế.
Ngẫm lại cũng có chút khiến người ta không nói nên lời.
Lá bài tẩy của Đại Ngụy Văn Cung là hồi sinh Chu Thánh, kết quả không nghĩ tới lại trở thành ngòi nổ tiêu diệt Văn Cung.
Đây thật đúng là đáp lại câu nói kia.
Không bao giờ biết trong tương lai và ngoài ý muốn vế nào tới trước.
Cường thế như Văn Cung, đoán chừng cũng không tưởng tượng được, có một ngày, mình sẽ chết trong tay Chu Thánh.
Điều này thật đúng là buồn cười vô cùng.
Trong khi đó.
Trên thuyền rồng.
Hứa Thanh Tiêu lẳng lặng ngồi trong thuyền rồng.
Hắn ngồi xếp bằng, tâm thần trong nhất thời chìm vào trong Thiên Địa Văn Cung.
Thiên Địa Văn Cung.
Đám người Triều Ca đã sớm thấy được chuyện xảy ra bên ngoài.
Trên thực tế đối với người đứng sau là Văn Thánh đời thứ tư, bọn họ cũng tràn ngập kinh ngạc.
"Bái kiến chư vị huynh trưởng tỷ tỷ."
Hứa Thanh Tiêu bái với mọi người một lạy.
"Thủ Nhân hiền đệ, chớ có đa lễ."
Triều Ca mở miệng trước, sau đó cũng không có gì quanh co lòng vòng, mà là nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói.
"Chuyện này, cảm giác vẫn có chút kỳ lạ."
Triều Ca trực tiếp lên tiếng, hắn cau mày, cảm thấy toàn bộ sự việc vẫn có chút kỳ lạ.
"Huynh trưởng mời nói."
Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò, nhìn Triều Ca.
"Thánh nhân đời thứ tư là ai, ngu huynh không biết, cũng không hiểu."
"Chỉ là ông ta sống như thế nào trong năm ngàn năm qua? Chẳng lẽ cũng sống bình thường giống như chúng ta, ý chí tồn tại trong Văn Cung? ”
Triều Ca nói ra điểm nghi hoặc đầu tiên.
Năm ngàn năm.
Khoảng thời gian dài bao lâu?
Triều Ca bọn họ là môn đồ của Đại Thánh nhân đời thứ nhất, cũng không sống tới năm ngàn năm, chẳng qua là ý chí bị phong ấn ở Văn Cung, cũng không thuộc về sống.
Nhưng suy nghĩ vẫn còn.
"Thật sự không thể nào, nếu ý chí tồn tại trong Văn Cung, Chu Thánh làm sao đả thương ông ta?"
"Ông ta còn sống, là bản thể, nhưng sống như vậy năm ngàn năm, thật sự là không tưởng tượng được đã dùng cách gì."
Phá Tà cũng mở miệng theo, hắn ta trực tiếp phủ quyết phỏng đoán của Triều Ca, dù sao vừa rồi Chu Thánh thực sự đã từng giao thủ với Lý Thánh.
Thiếu chút nữa tru sát được Lý Thánh.
Cho nên không chỉ là một đạo ý thức, mà là bản thể, dù không đầy đủ thì cũng là một đạo chân linh.