Kinh đô Đại Ngụy.
Quy Nguyên lâu.
Nơi này là địa bàn của Quy Nguyên trận tông ở Đại Ngụy.
Giờ khắc này, trong Quy Nguyên lâu.
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp đi tìm Chu Hải.
Đối với chuyện Hứa Thanh Tiêu đến thăm, tất nhiên Chu Hải cực kì hoan nghênh.
Không chỉ hắn, toàn bộ trên dưới Quy Nguyên lâu đều cùng nhau hoan nghênh Hứa Thanh Tiêu đến.
Sau này còn phải đứng vững gót chân ở Đại Ngụy, nếu như có thể giao hảo với một vị bán thành thì đây đúng là một chuyện tốt.
Hứa Thanh Tiêu đến tìm Chu Hải với ý đồ rất đơn giản, hắn muốn xem sách, cần đến Tàng kinh các xem.
Mặc dù không biết đang yên đang lành Hứa Thanh Tiêu lại chạy đến xem sách làm chi nhưng hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Rất nhanh sau đó.
Hứa Thanh Tiêu bước vào trong Tàng kinh các Quy Nguyên lâu.
So với tàng thư của Như Ý khí tông thì tàng thư của Quy Nguyên lâu không nhiều lắm, chỉ tám mươi ba vạn quyển.
Hứa Thanh Tiêu vẫn dùng sức mạnh thánh nhân để đọc như cũ.
Hắn không còn thời gian để tiêu phí cho nên muốn nhanh chóng hiểu được đạo của trận pháp.
Ầm ầm.
Tất cả thư tịch tự động sang trang, từng chùm thư khí ngưng tụ lại chui vào trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu.
Chu Hải đứng ở một bên có hơi tắc lưỡi, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa từng nhìn thấy người nào khác xem sách kiểu như vậy.
Hắn có hơi ghen tị, Trần Thư cũng có hơi ghen tị.
“Hứa huynh đang làm cái gì đấy?”
Chu Hải ngồi ở một bên, vẻ mặt hắn tràn ngập sự tò mò nhìn về phía Trần Thư rồi hỏi như vậy.
Trần Thư suy nghĩ một hồi, hắn kéo Chu Hải đi xuống dưới rồi sau đó nói hết nguyên nhân mọi chuyện cho Chu Hải biết.
Đợi sau khi nói xong tất cả mọi chuyện rồi, vẻ mặt Chu Hải không hề thay đổi rồi sau đó không nhịn được mà nói một cách bất đắc dĩ:
“Trần huynh à, từ xưa đến nay khí trận chúng ta là một nhà, mối quan hệ cũng rất tốt, nhưng có vài lời ta vẫn muốn nói cho ngươi biết.”
“Thiên Lôi oanh kia về mặt ý tưởng thì rất tốt nhưng vấn đề Thiên Lôi oanh này của ngươi là muốn phát huy được thực lực thật sự thì nhất định phải khắc lên ba cái trận pháp, thậm chí là còn phải nhiều hơn ba cái trận pháp mới có thể phát huy một cách hoàn mỹ được.”
“Nhưng làm sao có thể khắc ba cái trận pháp được chứ.”
“Ngươi thế này không phải là đang hại Hứa huynh rồi đó sao?”
“Nói một câu không dễ nghe thì phí phạm chút thời gian cũng không có gì đáng nói nhưng nếu như làm trễ nãi lâu ngày vậy không phải là gài bẫy người ta rồi sao?”
Chu Hải có hơi tức giận nói.
Sau khi câu này vừa dứt, Trần Thư cũng có hơi phiền muộn. Lời của Chu Hải hắn cũng hiểu nhưng bây giờ là tự Hứa Thanh Tiêu cảm thấy hứng thú mà.
“Thôi đi, chờ sau khi Hứa huynh xem hết đống sách này ta sẽ đi khuyên hắn một chút.”
Trần Thư chẳng còn cách nào, chỉ có thể nói như vậy mà thôi.
“Ừ, nhất định phải khuyên nhủ Hứa huynh đấy.”
“Đúng là không thể làm được Thiên Lôi oanh rồi, nếu như thật sự làm ra được vậy thì khí tông và trận tông sẽ sinh ra những biến đổi to lớn.”
“Hứa huynh là đại tài vạn cổ, đệ nhất nho đạo, ta tin, kỳ tài võ đạo ta cũng tin.”
“Nhưng nói về luyện khí và bày trận thì ta không thể tin tưởng được.”
Chu Hải lên tiếng, không phải hắn xem thường Hứa Thanh Tiêu mà là dùng thực tế để nói chuyện.
Trần Thư chẳng còn lời gì để nói, hắn đứng ở một bên lẳng lặng chờ đợi.
Cứ như vậy.
Ước chừng khoảng nữa canh giờ sau.
Tất cả thư tịch đã trở về chỗ cũ.
Hứa Thanh Tiêu cũng đã hiểu rõ hoàn toàn về đạo trận pháp.
Đương nhiên vẫn là lý luận về mặt tri thức mà thôi.
Trận pháp rất đơn giản, hoàn thành ba bước là được, ngưng văn, họa trận, khắc ấn.
Ở phẩm cấp nào thì sẽ khắc được trận pháp kiểu đó.
Tiên đạo thất phẩm chỉ có thể khắc được trận pháp thất phẩm.
Tiên đạo lục phẩm chỉ có thể khắc được trận pháp lục phẩm.
Điều kiện bị hạn chế rất khắc khe.
Đồng thời nguyên nhân mà trận pháp không hòa với nhau được Hứa Thanh Tiêu cũng đã hiểu.
Trận pháp càng mạnh thì đặc tính cũng càng mạnh, phẩm cấp của trận pháp càng cao thì lại càng không thể chịu được chuyện có trận pháp khác xuất hiện, chúng sẽ tranh đoạt quyền chủ đạo của pháp khí.
Cũng chính vì trận pháp tranh đoạt lẫn nhau như vậy mà vận khí tốt thì sẽ còn một pháp trận lưu lại, vận khí không tốt thì sẽ trực tiếp bị nổ, vốn chẳng có cách nào dung hợp.
Cho đến bây giờ, trận tông đã từng thử dùng đủ cách để ổn định lại vấn đề các loại trận pháp không hòa hợp vào nhau.
Nhưng đến bây giờ thì đã ngừng lại rồi, chẳng có chút hiệu quả gì.
Giờ khắc này.
Hứa Thanh Tiêu cũng hoàn toàn hiểu rõ Thiên Lôi oanh khó luyện chế đến cỡ nào.
Không giải quyết được vấn đề này thì Thiên Lôi oanh vĩnh viễn chỉ là một loại pháp khí trong tưởng tượng mà thôi.
“Cần phải thực nghiệm.”
Hứa Thanh Tiêu tự mình lẩm bẩm.
Nói nhiều cũng vô dụng mà thôi, phải tự mình thử một phen mới được.
Đổi một cách khác mà nói thì phải tự mình luyện chế một phen mới có thể biết được nó khó thế nào.
Chẳng qua muốn luyện khí thì hắn nhất định phải bước vào cảnh giới thất phẩm.
Đây cũng là một chuyện phiền toái.
Nhưng bất kể thế nào thì hắn cũng nhất định phải thứ, bất kể là có bao nhiêu phiền phức.
Thu tâm tình lại, Hứa Thanh Tiêu đi về phía ngoài tàng kinh các.
Mà ngay vào lúc này.
Bên ngoài tàng kinh các, Trần Thư và Chu Hải đang chờ ở bên ngoài.
“Hứa huynh.”
“Hứa huynh.”
Hai người gọi một tiếng.
“Trần huynh, Chu huynh.”
Hứa Thanh Tiêu hành lễ.
“Hứa huynh, hay là đừng nên nghiên cứu cái Thiên Lôi oanh kia nữa, tông ta đã nghiên cứu cả năm rồi mà chẳng thể nghiên cứu được gì, Hứa huynh đừng nên hao phí thời gian vì chuyện này, dù sao Đại Ngụy vẫn còn cần Hứa huynh bảo vệ.”
Trần Thư nói như vậy, kiên trì thuyết phục.