Thiên Địa Văn Cung.
Âm thanh thì thào vang lên. Là giọng của Triều Ca.
“Đoạn tiếp theo ta phải viết như thế nào đây?”
“Hừm, như vậy có được không?”
”Không được, cần phải thay đổi một chút.”
“Như vậy là tốt rồi.”
“Ồ, Triều Ca ta đây không hổ là Bán Thánh mà. Chậc chậc, đúng là lợi hại.”
Bên trong Văn cung, Triều Ca đang ở đây để thôi diễn bản Kim Ô tôi thể thuật đầy đủ cho Hứa Thanh Tiêu.
Về phần thôi diễn ra sao thì rất đơn giản. Cứ mạnh mẽ diễn giải thôi.
Cảm thấy hợp lý thì cứ viết ra, cảm thấy không hợp lý thì bỏ đi. Kết hợp với kí ức trong đầu, hoàn thiện tâm pháp là được.
Nếu không thì làm sao bây giờ?
Y cũng chưa từng xem qua bản đầy đủ, chỉ có thể làm theo cách này.
Chỉ là, ngay vào lúc Triều Ca đang suy tư y phát hiện ra có người tới.
Là Hứa Thanh Tiêu sao?
Triều Ca đứng dậy, nhưng nhanh chóng phát hiện người đến không phải Hứa Thanh Tiêu.
Bên ngoài Thiên Địa Văn Cung.
Một mảnh mông lung.
Yểm ma chui vào nguyên thần của Hứa Thanh Tiêu.
Hắn vừa khôi phục lại nguyên thần, vừa vượt qua nơi mờ ảo này.
Hắn hơi thắc mắc. Vì sao Hứa Thanh Tiêu lại có đến ba món Thánh khí, đồng thời hắn cũng thắc mắc, tại sao chung quanh nơi này lại toàn là sương trắng.
Bên trong nguyên thần của tên này toàn là thứ gì vậy nè?
Thiệt là quá lạ.
Chẳng qua cũng không hề gì, hắn đã chui được vào nguyên thần của Hứa Thanh Tiêu, tên này phải chết là cái chắc. Hắn chỉ cần yên lặng chờ đợi cơ hội rồi ra tay sắc bén là có thể hoàn thành chuyện lớn.
“Hứa Thanh Tiêu à Hứa Thanh Tiêu, chắc chắn ngươi sẽ không nghĩ ra ta lại chui vào nguyên thần của ngươi.”
“Đáng tiếc thật, ta vẫn chưa bước vào ngũ phẩm. Nếu như ta tiến vào ngũ phẩm thậm chí ta còn có thể thay mình vào đó, hóa thân thành ngươi luôn.”
“Có điều cũng không quan trọng, ngươi chết rồi ta cũng có lợi.”
“Hủy tâm trí ngươi, diệt nguyên thần ngươi. Ta muốn làm cho ngươi đau khổ vạn phần, ha ha ha!”
Yểm ma đẩy đám sương ra, trong lòng thầm mừng không thôi. Nếu như không phải nguyên thần hắn bị hao tổn thì có lẽ hắn đã cười ra tiếng rồi.
Nhưng ngay khi hắn đẩy hết đám mây mù dày đặc ra, cuối cùng hắn cũng có thể vượt qua sương mờ, đi tới nơi quan trọng nhất.
Giờ khắc này, Yểm ma không thể giữ nụ cười trên mặt được nữa.
Ánh mắt của hắn hơi đờ đẫn, nhìn tất cả trước mắt, nụ cười trên mặt cũng cứng ngắc.
Bởi vì sau khi đẩy hết đám sương mờ ra, trước mắt hắn là một tòa cung điện vô cùng rộng lớn, Thánh quang vạn đạo, thần thánh chí cao, bên trên có khắc bốn chữ ‘Thiên Địa Văn Cung.
Mặc dù không biết Thiên Địa Văn Cung là cái gì.
Nhưng chỉ trong phút chốc, thân thể Yểm ma liền hoàn toàn cứng ngắc, không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, giống như là chờ chết vậy, tê liệt trên mặt đất.
Giờ khắc này, Yểm ma ngây ngẩn cả người.
Thiên Địa Văn Cung?
Có cần khác thường như vậy không?
Đây là người sao? Đây là Thánh nhân chuyển thế hả?
Yểm ma muốn khóc.
Đáng tiếc đây không phải bản thể, cho nên không khóc được.
Sự hưng phấn và tràn ngập kích động đã tan thành mây khói vào thời khắc này.
Thay vào đó là phiền não vô tận.
Con mẹ nó còn đánh thế nào được nữa?
Trước đó có ba món Thánh khí, bây gườ lại có cung điện đáng sợ như vậy, thế này còn đánh thế nào nữa?
Yểm ma cảm thấy mình gặp vận đen tám kiếp rồi, vốn cho rằng kết cục là săn được thú, không ngờ mình mới là thú.
Cũng ngay vào lúc này.
Một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Là thân ảnh của Triều Ca.
Bóng người càng ngày càng đến gần, Yểm ma dần dần thấy rõ khuôn mặt của Triều Ca. Sau một khắc, con ngươi hắn muốn nứt ra, toàn thân không nhịn được mà run rẩy. Muốn nói điều gì đó nhưng lại hoàn toàn không nói nên lời.
“Các hạ là?”
Triều Ca đi tới, thấy Yểm ma thì hơi nghi hoặc một chút, không biết đối phương là ai nhưng mà có bằng hữu từ xa tới thì cực kỳ vui mừng, cho nên hắn thở dài hành lễ rồi hỏi thăm đối phương là ai.
Ầm!
Chỉ trong nháy mắt, sau khi Triều Ca hành lễ xong thì nguyên thần của Yểm ma lập tức sụp đổ, bỏ mình ngay tại chỗ, hóa thành một luồng sương đen chui vào bên trong Văn cung yêu ma đồ giám.
Thấy cảnh này, Triều Ca có hơi sửng sốt.
Cái tên này, đến chút lễ phép mà cũng không có hả?
Mình hành lễ với hắn, hắn không đáp lễ thì thôi đi, vậy mà còn trực tiếp tự bạo? Thà chết cũng không chịu nói một câu với mình?
Có cần phải vậy không?
Người này là ai vậy? Đợi chút nữa mình phải tìm Hứa Thanh Tiêu hỏi cho rõ mới được.
Cảm thấy hơi xúi quẩy, Triều Ca lắc đầu quay trở lại bên trong Văn cung, tiếp tục thôi diễn Kim Ô tôi thể thuật.
Cùng lúc đó.
Phủ Nam Dự.
Từng nhóm người ngựa nhanh chóng chạy tới ngoại ô mấy ngàn dặm.
Toàn bộ mười chiếc phi thuyền Tiên đạo cùng nhau tới, mười ba vị phu tử thì đi hết tám vị, còn bên Võ đạo thì chỉ để lại một mình phủ quân trấn thủ phủ Nam Dự, bảy phần lực lượng đều bị rút đi sạch.
Về phần có sợ đám yêu ma chơi trò lừa gạt hay không?
Không sợ.
Có bản lĩnh thì cứ đánh vào phủ Nam Dự, ngươi dám tiến vào, Đại Ngụy nhất phẩm sẽ xuất hiện, nếu như vậy thì càng tốt, bớt việc, nhất phẩm võ giả dùng một bàn tay chụp chết, mọi người nên làm gì thì làm.
Đây chính là sức mạnh của Đại Ngụy, đừng thấy bên ngoài yêu ma loạn thế làm xằng làm bậy nhưng mà tất cả đều lén lút làm, chỉ dám đi đến các hương trấn hương dã để gây sự.
Dám đến phủ thành sao?
Đến thì phải chết.
Cho dù muốn lừa bịp thì cũng lắm là lãng phí chút thời gian. Phi thuyền Tiên đạo tốc độ cực nhanh, không đến một canh giờ sẽ đến được ngoại ô một ngàn bảy trăm dặm.
Vừa đi vừa về nhiều nhất là hai canh giờ. Chỉ cần Hứa Thanh Tiêu ngoan ngoãn chờ đợi bên trong phủ đô thì chắc chắn là sẽ không có chuyện gì.
Bên trong trường thi.
Các phu tử vây quanh Hứa Thanh Tiêu đàm luận một vài chuyện.
Thứ nhất là kiểm tra xem có vấn đề gì hay không, thứ hai là đến làm quen một phen. Thanh niên có triển vọng phát triển như thế thì ai lại không muốn kết bạn chứ.
Chẳng qua nói chuyện cũng đã lâu, Hứa Thanh Tiêu cũng muốn trở về tiếp tục sao chép văn chương.
Vẫn là câu nói kia. Vì lý do an toàn, cho nên chép thêm nhiều bản văn chương cũng không phải là chuyện xấu gì. Bất luận thế nào thì cũng phải để cho hoàng thượng nhìn thấy văn chương mà mình viết.
Vậy mới tốt cho tương lai phát triển của mình.
Hơn nữa, trong lúc nói chuyện phiếm ban nãy Hứa Thanh Tiêu cũng biết được một tin tức, mấy phu tử này không nhìn ra được hắn đang tu luyện dị thuật. Điểm này làm cho trong lòng Hứa Thanh Tiêu an tâm không ít.
Cứ như thế, một canh giờ sau.
Ngoại ô một ngàn bảy trăm dặm.
Trông đầm nước cổ đã xảy ra một trận đại chiến.