"Đồ đao? Thần tăng, đao này của ngươi là đao giết ai? Giết chính mình, nên phải là đao độ hóa.”
Có người mở miệng, tràn đầy vẻ khó hiểu.
Nhưng lời vừa nói ra, Tuệ Giác thần tăng lại lắc đầu.
"Không, thanh đao này của lão nạp, là đao giết vương triều Đại Ngụy."
Tuệ Giác thần tăng mở miệng, đưa ra câu trả lời.
Đúng vậy.
Thanh đao này của ông ta là đao giết vương triều Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu trước đó đã nói, quốc gia dùng pháp luật để cai trị đất nước, nếu Phật môn nhập trú vào, ảnh hưởng đến pháp luất và kỷ cương, đây thật ra chính là phá hoại vương triều Đại Ngụy.
Cho nên, khi mình cố ý muốn độ hóa Hứa Thanh Tiêu, thật ra chính là cưỡng ép nhập trú Đại Ngụy, một khi Hứa Thanh Tiêu cải đạo theo Phật môn, Phật sẽ thắng pháp, vậy thì thanh đao này sẽ xuất hiện.
Về phần thanh đao này, tốt hay xấu, cái này không ai biết.
Nhưng vấn đề là, đồ đao đã rõ ràng.
Hứa Thanh Tiêu tranh luận cùng với ông ta, chính là đồ đao ở trong lòng, hiện giờ tuy là bị Hứa Thanh Tiêu dẫn ra, rốt cuộc bản thân là thủ phạm.
Đây mới là chỗ sâu xa huyền diệu của thiền cơ lần này, cũng là chỗ nòng cốt của thiền cơ lần này.
"A Di Đà Phật."
Chúng tăng chắp hai tay lại, bọn họ hoàn toàn hiểu ra thiền cơ ở chỗ nào.
"Thần tăng, chưa từng nghĩ tới Hứa thí chủ lại hiểu Phật lý như vậy."
"Chúng ta cần làm cái gì bây giờ?"
Có biện kinh tăng mở miệng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò.
Vừa nói ra lời này, Tuệ Giác thần tăng hít sâu một hơi, sau đó truyền âm nói.
"Trận tranh luận pháp lần thứ nhất, lão nạp mặc dù thua."
"Nhưng trận tranh luận pháp thứ hai, Hứa thí chủ sẽ không thắng được."
Thần sắc ông ta bình tĩnh nói.
Nhắc tới trận tranh luận pháp thứ hai, mọi người nhao nhao ý thức được cái gì, không khỏi gật đầu.
"Vậy cũng đúng, Hứa thí chủ tuy rằng tinh thông Phật pháp, chẳng qua từ lời nói hôm nay xem ra, Hứa thí chủ vẫn không hiểu chân lý của Phật pháp, hắn mặc dù nói ra chân lý của ba pháp ấn, chỉ có thể nói tư chất Nho đạo của Hứa thí chủ nghịch thiên, trận tranh luận pháp thứ hai, đã không còn là kinh văn đơn giản như vậy."
"Đúng, tranh luận pháp ngày mai, là khắc ghi kinh Phật, thế giới Phật môn ta vĩ đại huy hoàng, Hứa Thanh Tiêu hắn hiểu được chân lý, đây là đúc kết từ cuộc đời cùng với đạo lý, nhưng thế giới Phật môn vĩ đại huy hoàng, cũng không phải là thứ Hứa Thanh Tiêu hắn có thể hiểu được."
"Trận thứ hai cho dù Hứa Thanh Tiêu thắng, thật ra cũng không quan trọng gì, chỗ mấu chốt thật sự, chính là trận tranh luận pháp thứ ba, trận tranh luận pháp thứ ba mới là quan trọng nhất."
"Đúng, trận tranh luận pháp thứ ba, là để cho người trong thiên hạ nhìn thủ đoạn trấn áp yêu ma của Phật môn ta, đến lúc đó người trong thiên hạ sẽ biết, Phật môn mạnh bao nhiêu."
"Thần tăng, ý của ngài là, tất cả đều dựa theo kế hoạch trước đó mà thực hiện sao? Không có thay đổi gì?”
Các biện kinh tăng nhao nhao mở miệng, có người rất tự tin, cho rằng ngày mai tranh luận pháp, Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối không thắng được.
Cũng không phải bọn họ quá tự tin, mà là lần này bọn họ đã có chuẩn bị ba cuộc tranh luận pháp khác nhau.
Thứ nhất, tranh luận về Phật lý.
Chính là tranh luận ngày hôm nay, ngươi đưa ra vấn đề, ta trả lời, ngươi phản bác lại thì ta sẽ giải thích, ai nói thắng đối phương, thì người đó thắng, đây là tranh luận pháp đơn giản nhất.
Thứ hai, tranh luận về minh kinh.
Ta là phật tử, ta viết kinh Phật, chiếu rọi thế giới cực lạc, để cho thế nhân nhìn, thế giới Phật môn tốt cỡ nào, làm như vậy một là làm chấn động đối phương, đồng thời cũng là độ hóa đối phương, hai là để cho dân chúng nhìn thấy, Phật môn tốt đến bao nhiêu.
Thứ ba, chính là phương pháp trấn áp yêu ma.
Tranh luận kinh sách, ghi chép sách, trận thứ ba mới thật sự thể hiện bản lĩnh, đấu võ mồm xong rồi, mọi người dù sao cũng phải xuất ra bản lĩnh chân chính chứ?
Phật môn đã chuẩn bị tốt hết thảy, hơn nữa cũng tìm được địa phương tương ứng, dùng Phật pháp mênh mông, trấn áp tà ma, để cho dân chúng thiên hạ nhìn xem rốt cuộc Phật môn mạnh như thế nào.
Ba năm sau, không phải thiên hạ đại loạn sao? Tin tức này, mọi người đều biết, nếu đã như vậy, vậy thì để cho mọi người nhìn một chút, Phật môn lớn mạnh, nếu vậy, thiên hạ chúng sinh há có thể không tin vào Phật?
Lần tranh luận pháp này, Phật môn nếu dám ra mặt, cũng có nghĩa là Phật môn đã làm tốt tất cả phương pháp ứng phó.
Nếu không, thật sự chỉ dựa vào mạnh miệng vài câu, thì có thể thuyết phục được người trong thiên hạ sao? Điều đó có thể xây 1 không? Rõ ràng là không thể.
Chẳng qua trước đây không có sử dụng thủ đoạn này, là bởi vì Đông Châu còn không xứng.
Thậm chí trận thứ hai tranh luận pháp cùng với trận tranh luận pháp thứ ba, Phật môn cũng không có ý định dùng tới, nếu như không phải nhảy ra một Hứa Thanh Tiêu, bọn họ thật sự sẽ không bày ra thủ đoạn này.
"Chư vị chớ nói nhiều."
"Tất cả đều làm theo kế hoạch."
"Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai là một trận khổ chiến, Hứa thí chủ khắc không ra kinh Phật, nhưng Nho đạo nhất thể của hắn, vẫn nên cẩn thận một chút."
Tuệ Giác thần tăng mở miệng, ông ta bảo mọi người không cần suy nghĩ nhiều.
Còn bản thân nhắm hai mắt lại, bắt đầu thả hồn vào hư không.
Kinh đô Đại Ngụy im lặng.
Hứa Thanh Tiêu đồ đao để tranh luận pháp, cũng dần dần được mọi người lý giải ra, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người sợ hãi, thuật quỷ biện của Hứa Thanh Tiêu lại kinh khủng như thế.
Đồ đao không phải đao, chấp niệm không phải niệm.
Cho Tuệ Giác thần tăng gieo một hạt giống, đợi đến khi hạt giống nảy mầm, đồ đao lại hiện ra, làm sao không làm cho người ta khiếp sợ.
Ngay từ đầu, rất nhiều người còn tưởng rằng Hứa Thanh Tiêu quả thật là đầu óc không bình tĩnh, nên bị Tuệ Giác thần tăng lừa, nhưng hiện tại xem ra, người thật sự mắc lừa chính là mình.