Tuệ Giác thần tăng đứng dậy, nói đến đây, hắn ông ta hướng Hứa Thanh Tiêu quỳ lạy một cái thật sâu, trên khuôn mặt đầy vẻ sám hối, cũng với sự khẩn cầu.
Tư thái này.
Thật kinh tởm.
Hứa Thanh Tiêu thật không ngờ, một đêm trôi qua, Tuệ Giác thần tăng vậy mà lại dùng chiêu này.
Nói ra sự chán ghét của mình đối với Phật môn Tây Châu, cho rằng mình bất mãn với Tuệ Chính thần tăng, từ đó tạo hình mình thành một người lòng dạ hẹp hòi, càng mạnh mẽ nói trong lòng mình có đao.
Loại thủ đoạn này, quá mức rõ ràng, đơn giản là muốn ép mình thất thố, một khi mình thất thố, sẽ giống như Tuệ Giác thần tăng ngày hôm qua, thật sự sinh ra đồ đao của mình.
Cho nên Tuệ Giác thần tăng, níu lấy điểm này, gắt gao không buông, muốn dùng phương pháp giống nhau bức ra đồ đao trong lòng mình.
Đây chính là thủ đoạn của Tuệ Giác thần tăng.
Làm loạn đạo tâm của Hứa Thanh Tiêu.
Bởi vì lúc này, Hứa Thanh Tiêu nhất định phải đi giải thích, nếu giải thích không rõ, coi như là mình thật sinh lòng bất mãn với Phật môn.
Mang theo lòng bất mãn, cho nên mới có thẻ tranh luận pháp, mất đi ý nghĩa thuần túy của tranh luận pháp, như vậy trận tranh đấu này, cũng sẽ không có ý nghĩa gì nữa.
Đến lúc đó cho dù là Phật môn thua, bọn họ cũng sẽ không mất đi khí vận, hơn nữa còn có cơ hội hồi sinh.
Luận pháp, có thể hiểu là chứng minh với trời xanh về tư tưởng của ai phù hợp với thế nhân, phù hợp với thiên lý, phù hợp với đại đạo.
Nhưng nếu là mang theo oán khí đi tranh luận pháp, tâm tư ngươi không thuần khiết, tranh cường hiếu đấu, mà không phải đứng ở một góc độ lý trí, đi giải thích ý trời đất, đi lý giải pháp của đại đạo tự nhiên, thì không thể được thiên địa tán thành.
Nghĩ đến đây.
Hứa Thanh Tiêu trong lòng đối với Phật môn càng thêm chán ghét, đối với Phật môn Tây Châu, cái này còn chưa chân chính lĩnh ngộ Phật pháp Phật môn.
"Đừng làm trò nữa."
"Trận tranh luận pháp thứ hai, bắt đầu đi."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn không muốn lãng phí thời gian, sớm biện giải xong trận thứ hai, sớm chấm dứt.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu trả lời như vậy, ở trong mắt đệ tử Phật môn, đã là một loại nhận thua.
Trong khoảng thời gian ngắn, tám trăm biện kinh tăng nhao nhao mở miệng.
"Hứa thí chủ, hãy buông đồ đao trong lòng xuống, lập địa thành Phật, cứu vớt chúng sinh trong thiên hạ, chúng ta nguyện tọa hóa viên tịch, để nguôi ngoai nỗi căm thù oán hận trong lòng thí chủ."
Tám trăm người mở miệng, âm thanh vang dội, truyền khắp kinh đô Đại Ngụy.
Đặc biệt là Phật quang chung quanh Tuệ Giác thần tăng bắt đầu khởi động, thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng viên tịch bất cứ lúc nào.
Đây thật đúng là chơi không lại thì dùng âm mưu nha.
"Đao ở đâu?"
Hứa Thanh Tiêu lạnh nhạt hỏi.
"Đao ở trong lòng ngươi."
Tuệ Giác thần tăng lên tiếng.
"Không có."
Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng trả lời.
"Có."
"Hứa thí chủ không ngại nhìn kỹ lại xem, có đao hay không."
Giọng nói của Tuệ Giác thần tăng kích động, để Hứa Thanh Tiêu cúi đầu xuống nhìn đao.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hắn biết mánh khóe của đối phương.
Nếu mình cúi đầu xuống nhìn, thì chắc chắn có đồ đao.
Bởi vì nội tâm mình dao động, nếu không dao động, thì nhìn làm gì?
"Không cần nhìn."
"Chắc chắn không có."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng trả lời.
"Không nhìn thì làm sao có biết không có?"
"Hứa thí chủ, ngươi không dám nhìn, ngươi đã sinh lòng trốn tránh, ngươi không dám nhìn thẳng, bởi vì đồ đao ở trong lòng, nếu ngươi thật sự không có đao, vì sao không dám nhìn thẳng vào nó chứ?"
Tuệ Giác thần tăng tiếp tục bức bách nói, trực tiếp chặn đường Hứa Thanh Tiêu.
Nhìn, dao động nội tâm, đồ đao chắc chắn sẽ hiện ra.
Không nhìn, trốn tránh nội tâm, vẫn như vậy.
Đây lại là một con đường chết khác.
Thủ đoạn của Tuệ Giác thần tăng rất bẩn thỉu, nhưng thật sự rất sắc bén, muốn dùng phương thức này để áp chế Hứa Thanh Tiểu hắn.
Tiếp tục cuộc tranh luận pháp của ngày hôm qua, sử dụng trò chơi này để lật ngược thế cờ.
"Tâm ngay thẳng thì cần gì phải xem?"
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục mở miệng, ngữ khí bình tĩnh.
Nhưng như thế này làm cho người khác cảm thấy, Hứa Thanh Tiêu đang có chút chột dạ.
"Nếu như tâm ngay thẳng, vì sao không dám nhìn chứ?"
Cũng vào lúc này, một giọng nói vang lên, nhưng mà không phải giọng nói của Tuệ Giác thần tăng.
Mà là giọng nói của Vương Triều Dương.
Đúng.
Đó là giọng nói của Vương Triều Dương.
Giọng nói được truyền đến từ Thiên Địa Văn cung.
Vương Triều Dương vẫn luôn trầm mặc, giờ khắc này truyền đến giọng nói, hơn nữa rõ ràng là đang giúp Tuệ Giác thần tăng.
Áp lực, thúc ép Hứa Thanh Tiêu phải cúi đầu.
Hắn ta hiểu được mục đích của Tuệ Giác thần tăng, cũng cho rằng Hứa Thanh Tiêu đang chột dạ, cho nên ở thời khắc mấu chốt, thúc ép Hứa Thanh Tiêu phải cúi đầu, nếu không, cứ kéo dài như vậy, cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Hứa Thanh Tiêu thua một chút, Tuệ Giác thần tăng thắng một chút mà thôi.
Nhưng nếu có thể chứng minh trong lòng của Hứa Thanh Tiêu cũng có đồ đao, coi như là đã chứng minh tất cả những gì Tuệ Giác thần tăng nói trước đó.
Như vậy trận tranh luận pháp thứ hai, mặc kệ như thế nào, Tuệ Giác thần tăng đã thắng một nửa.
Bởi vì luận pháp ngày hôm qua, coi như là một người thắng một nửa.
Dù sao luận pháp cũng không phải xem ai trả lời nhiều vấn đề, mà là một cuộc tranh luận về pháp lý.
Thường thì mấu chốt của một vấn đề, nếu có thể thuyết phục được đối phương, điều đó hơn tất cả các vấn đề trước đó.
Bây giờ, thời điểm quan trọng này đã tới.
Chỉ là làm cho người ta không ngờ tới chính là, thời khắc mấu chốt như thế, Vương Triều Dương bất ngờ lên tiếng, chủ động xen vào, để giúp Tuệ Giác thần tăng tìm Hứa Thanh Tiêu gây phiền toái.
Ngay lập tức.
Một số giọng nói cũng vang lên theo sau.
"Cuộc tranh luận pháp lần này, có liên quan gì đến ngươi? Cần ngươi nói sao?”
Giọng nói đầu tiên là của An Quốc công, ông ta cũng hiểu được Hứa Thanh Tiêu gặp phải phiền toái gì, hiện giờ nghe Vương Triều Dương mở miệng, tự nhiên không phục, trực tiếp đi lên mắng đối phương.
"Vương á thánh không phải nói, không tham dự vào cuộc tranh luận pháp sao? Sao lúc này lại nói lung tung rồi? Á thánh có thể nói mà không giữ chữ tín sao?”
Giọng nói của Trần Chính Nho cũng vang lên, mang theo bất mãn, chỉ trích đối phương.