Đây là cây bồ đề, Phật môn coi cây bồ đề là cây trí tuệ, đại biểu cho việc mở ra trí tuệ, là biểu tượng của sự giác ngộ và hiểu biết của trí tuệ.
Tại thời điểm này, mọi người đã ngạc nhiên.
"Đây là cây bồ đề?"
"Cây bồ đề của Phật môn?"
"Hay, hay, hay một câu vốn không có gì, nơi nào dính bụi trần."
"Quá tuyệt diệu, quá tuyệt diệu, vốn không có gì, nơi nào có bụi bặm, nói thật hay."
"Bản thân không có đồ đao, làm sao có nhiều thuyết pháp như vậy, chỉ có trong lòng bản thân có đồ đao, mới có thể cảm thấy người khác cũng có đồ đao."
"Câu trả lời lần này, quả thực hay cực."
Mọi người cổ vũ, câu trả lời lần này của Hứa Thanh Tiêu, quả thực là ghi một bàn thắng.
Ngươi chấp nhất trong lòng Hứa Thanh Tiêu có đồ đao hay không, bởi vì trong lòng ngươi có chấp niệm có đồ đao.
Hứa Thanh Tiêu vì sao không nhìn? Là bởi vì trong lòng hắn không có đồ đao, vì sao phải nhìn?
Vốn không có gì, vì sao phải đi xem? Nhìn không phải là có sao?
Đây chính là quang minh chính đại.
Lời này vừa nói ra, Tuệ Giác thần tăng hoàn toàn ngay ngốc đứng tại chỗ, ông ta muốn lấy cái chết để ép bức, lại không nghĩ tới, Hứa Thanh Tiêu đơn giản như vậy đã hóa giải thế công của mình.
Hơn nữa không chỉ là hóa giải đơn giản như vậy, mà còn đáp trả với một đòn chí mạng.
Vốn không có gì, nơi nào dính bụi trần.
Một câu nói, hoá giải sạch sẽ toàn bộ thế tấn công của ông ta, còn làm cho ông ta trở thành trò cười.
Tâm mình dơ bẩn, còn nói người khác có vấn đề.
Đó là một sự ô nhục.
Nhất là, cây cổ thụ bồ đề tiến hóa phía sau Hứa Thanh Tiêu, dị tượng liên tiếp.
Cây bồ đề nở rộ ra những ánh sáng vô tận, gợi lên ánh sáng của trí tuệ.
Thậm chí còn vang lên những âm thanh của Phật , niệm tụng lại những gì Hứa Thanh Tiêu vừa nói.
"A Di Đà Phật."
Tuệ Giác thần tăng hít sâu một hơi, ông ta biết mình hoàn toàn tranh luận pháp thất bại rồi.
Về mặt Phật lý, ông ta không tranh luận lại Hứa Thanh Tiêu
Thua rồi.
Thua triệt để rồi.
"Minh Kinh."
Trong phút chốc, Tuệ Giác thần tăng hét lớn một tiếng, nếu biện luận Phật lý không lại Hứa Thanh Tiêu, kế tiếp chính là bản lĩnh thật sự.
Giờ này khắc này, áo cà sa của Tuệ Giác thần tăng lay động.
Ngưng tụ một tấm bia đá trên bầu trời.
Phía sau tám trăm biện kinh tăng, lấy phật lực làm bút, bắt đầu khắc các loại văn tự khác nhau.
"Hứa thí chủ, hôm nay tỷ thí, luận pháp về minh kinh, lão nạp không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, nếu bây giờ ngươi lựa chọn nhận thua, thì coi như hoà nhau."
Tuệ Giác thần tăng mở miệng, ông ta nhìn Hứa Thanh Tiêu, vẫn không hy vọng đi tới bước này, nhưng nếu Hứa Thanh Tiêu còn muốn chấp mê bất ngộ, ông ta cũng không ngại để cho Hứa Thanh Tiêu biết, Phật pháp Tây Châu là gì.
"Nhiều lời."
Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng mở miệng, lười nói nhảm với lão Tuệ Giác này.
"Được."
"Hiển pháp của Phật môn ta."
Tuệ Giác thần tăng hoàn toàn cắt đứt ý định đàm phán hoà bình.
Nếu Hứa Thanh Tiêu nhất định phải để cho ông ta đi tới bước này, ông ta cũng không quan tâm cái gì nữa.
Giờ phút này, kinh Phật được khắc.
Phật pháp thông thiên.
Phật pháp vàng rực rỡ chiếu rọi vạn vật, tràn ngập tầng tầng lớp lớp, dập dờn thành gợi sóng.
Trong phút chốc, nơi nào phật quang đi qua, đều sinh ra kim liên, sinh sôi ra linh thú, núi cao nước chảy, quả là tiên cảnh trên nhân gian, có Phật Thích Ca chiếu sáng, lộ ra vẻ cực kỳ đẹp.
Âm thanh của Phật mênh mông cũng chậm rãi vang lên.
“Ở thế giới cực lạc của Phật, không có bệnh đau, không có bi thương, người trong thế gian đều hướng thiện, có linh tuyền bất tận, mênh mông như biển cà, Phật đứng ở trung tâm, chiếu rọi Phật pháp, giúp người xua tan nghi ngờ.
Giọng nói của Tuệ Giác thần tăng vang lên.
Ông ta nói cho người đời biết đây là nơi nào.
Kinh Phật hào quang toả sáng muôn phương, đây là kinh văn được Tây Châu viết ra trong năm trăm năm.
Cho thế nhân thấy được thế giới cực lạc của Phật.
Thế giới cực lạc của Phật xuất hiện.
Thật sự đã làm chấn động thế nhân, bắt đầu từ dưới chân Tuệ Giác thần tăng, phật quang vẫn khuếch tán, lan tràn vạn dặm, hóa thành một thế giới Phật quốc.
Tất cả mọi người ở đây nhìn thấy cảnh tượng đẹp nhất trên thế giới, thậm chí còn có Đức Phật đang tụng kinh, gột rửa sạch những lo lắng trong trái tim của mọi người.
Làm cho người ta bất giác cảm thấy vui vẻ.
Loại thủ đoạn này, quả thật rất đáng sợ.
Dù sao mắt thấy là thật, tai nghe là giả dối, mặc kệ Phật môn Tây Châu có khoe khoang thế nào đi chăng nữa, Phật môn tốt đẹp bao nhiêu, cuối cùng cũng không bằng tận mắt nhìn thấy mới là thật.
Năm trăm năm trước, Phật Môn đã phải chịu tổn thất lớn như vậy.
Cho nên, năm trăm năm qua, Thiên Trúc tự vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, vì thế bọn họ hao phí năm trăm năm tâm huyết, khắc viết ra bộ kinh văn này, phản chiếu thế giới cực lạc của Tây Châu.
Khoảnh khắc lúc khải tượng xuất hiện.
Từng tòa cung điện xuất hiện, mỗi một tòa cung điện, đều trông vô cùng xa hoa, mọi người ở chỗ này, dường như được sống một cuộc sống tốt đẹp nhất mà không cần phải lo nghĩ cái gì.
Khoảnh khắc này.
Trong kinh đô Đại Ngụy, không biết bao nhiêu dân chúng lộ ra vẻ khát vọng.
Loại khát vọng này, xuất phát từ nội tâm, ai không muốn ở một nơi như này chứ? Ai lại không muốn sống ở một nơi như thế này? Không lo không nghĩ, lắng nghe Phật pháp, không bị tai ương, không đau khổ.
"A Di Đà Phật."
"Đây là thế giới cực lạc của Phật môn Tây Châu ta, người vào Phật môn ta, có thể tránh được tất cả tai nạn, vô lo vô nghĩ, người vào Phật môn ta, được nghe Phật Đà tụng kinh, tiêu trừ nghiệp chướng, người vào Phật môn ta, có thể sống vui vẻ khoái hoặc."
Tuệ Giác thần tăng mở miệng, sau khi dị tượng xuất hiện, tâm của ông ta cũng dần dần bình tĩnh lại.
Bởi vì vô số dân chúng trong kinh đô, trên cơ bản đều lộ ra vẻ vô cùng muốn hướng tới.
"Tuệ Giác, các người đúng là dụng tâm lương khổ, hao phí thời gian năm trăm năm, khắc viết ra loại kinh văn này, chỉ vì để lừa gạt thế nhân."
Giọng nói của Vô Trần đạo nhân vang lên trước tiên.
Nhìn thế giới Phật pháp như vậy, Vô Trần đạo nhân làm sao có thể không giận chứ?
Không phải ghen tỵ, mà là loại thế giới cực lạc này, thuần túy chính là gạt người, trên thế gian này làm sao có thế giới như vậy?