Kinh đô Đại Ngụy.
Trong Thiên Địa Văn cung, Vương Triều Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả.
Hắn ta biết Phật môn hôm nay tranh luận pháp, là viết kinh văn, đến để mê hoặc thế nhân, nhưng không nghĩ tới chính là Hứa Thanh Tiêu lại có thể tụng niệm ra kinh văn như vậy, triệu hồi được chân thân của Như Lai?
Cái này còn chơi cái rắm gì nữa?
Phật môn có mạnh đến đâu cũng không mạnh hơn Hứa Thanh Tiêu.
"Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc là lai lịch gì?"
"Vì sao hắn vừa hiểu Nho thuật, vừa hiểu Tiên pháp, lại còn hiểu Phật pháp?"
Giờ khắc này, Vương Triều Dương cũng có chút bối rối, Hứa Thanh Tiêu giống như nước giếng sâu không thể nhìn thấy được, vĩnh viễn không biết Hứa Thanh Tiêu còn có thể làm được cái gì nữa.
"Là đại thánh nhân, là đại thánh nhân niệm phật pháp, đúng, những thứ này đều là triết lý Phật pháp của đại thánh nhân, Hứa Thanh Tiêu lấy đồ đạc của tổ phụ ta, giả làm đồ của mình."
"Thật sự không hề có phẩm chất Nho giả."
Vương Triều Dương thật sự không hiểu, hắn ta nghĩ không ra vì sao Hứa Thanh Tiêu lại có thể làm được như vậy.
Cuối cùng hắn ta quy tất cả các vấn đề là do tổ phụ của hắn ta.
Là Hứa Thanh Tiêu trộm cắp truyền thừa của đại thánh nhân, những thứ này đều là truyền thừa của đại thánh nhân, chẳng qua có một điểm hắn ta chọn lọc bỏ qua, đó chính là trong Thiên địa văn cung, căn bản không có gì về Phật pháp.
Cho dù là đại thánh nhân, cũng không chắc biết về Phật pháp.
Chỉ là có vài người chính là như vậy, bọn họ chỉ nguyện ý nhìn thấy một mặt bản thân muốn nhìn thấy, về phần những thứ khác, bọn họ đều sẽ lựa chọn mù mắt, loại người này không ít, cực kỳ nhiều.
Cũng giống như quan trường, ai sẽ muốn đồng liêu có tài năng hơn mình? Để có thể chiếm được vị trí cao nhất, không phải đều phải vận hành hoạt động sao?
Còn bên trong hoàng cung.
Các bách quan nắm chặt nắm tay, nhìn Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt tràn ngập vui sướng cùng kích động.
Nhất là An Quốc công, hít sâu một hơi nói.
"Lão phu đã nói từ lâu rồi, Thủ Nhân thâm sâu khó dò, quả nhiên bị lão phu đoán trúng rồi."
"Haizz, chỉ tiếc là, Thủ Nhân gặp phải chuyện quá phiền toái, không được, kế tiếp chúng ta phải ra tay, vì Thủ Nhân ngăn cản những chuyện phiền toái này, để Thủ Nhân dành nhiều thời gian hơn cho binh bộ."
"Hiện giờ trong nước đã ổn định, thu hoạch lương thực càng ngày càng bội thu, quốc vận cũng càng ngày càng hưng thịnh, đã có đủ tư cách bắc phạt rồi."
"Cần phải làm gì đó cho Thủ Nhân chút chuyện, để cho hắn nghiên cứu Binh bộ, không chừng thủ nhân sẽ có thể nghiên cứu ra một số binh khí chiến tranh cỡ lớn, đến lúc đó san bằng Man tộc."
An Quốc công vô cùng kích động nói.
Chỉ là vừa nói xong những lời này, Nữ đế thoáng trầm mặc, bởi vì Hứa Thanh Tiêu đã nghiên cứu chế tạo, hơn nữa cũng thu được kết quả rồi.
Trong Hoài Ninh vương phủ.
Nhìn chân thân Như Lai.
Hoài Ninh thân vương lộ ra tươi cười, không phải nụ cười chua xót, mà là một nụ cười bất đắc dĩ.
Ông ta biết điều đó.
Chính là không thể tự tin như vậy, ngươi xem có phải hay không, Hứa Thanh Tiêu lại thắng.
Hoài Ninh thân vương ngồi trên ghế thái sư, ông ta hoàn toàn trầm mặc.
Ngay từ đầu, ông ta đã nói, phải nhằm vào Hứa Thanh Tiêu, phải nhằm vào Hứa Thanh Tiêu, phải nhằm vào Hứa Thanh Tiêu.
Lúc Hứa Thanh Tiêu giết phiên thương, ông ta đã nói rõ ràng, phải nhằm vào Hứa Thanh Tiêu, nhưng phiên vương các nơi thì sao? Không một ai để Hứa Thanh Tiêu vào mắt.
Mặc cho Hứa Thanh Tiêu trắng trợn phát triển guồng nước, trong vương triều Đại Ngụy hắn muốn làm cái gì thì làm đó.
Kết quả Hứa Thanh Tiêu có thành tựu, ai cũng không làm gì được hắn, lại bắt đầu nghĩ một số âm mưu quỷ kế.
Đám người này có phải đầu óc có vấn đề không?
Hoài Ninh thân vương thật sự có chút chịu không nổi.
Nếu sớm nghe lời ông ta nói, Hứa Thanh Tiêu đã chết từ lâu rồi.
Lúc Hứa Thanh Tiêu thỉnh Thánh Ý chém giết con trai của ông ta, nên xoá sổ Hứa Thanh Tiêu, khi đó, Văn cung Đại Ngụy vẫn còn, thực lực của các phiên vương ở các nơi hùng hậu, Man tộc cũng có thể tiến công Đại Ngụy, tạo ra ngoại xâm.
Dân chúng Đại Ngụy cũng không đủ ăn, nên hoàn toàn có thể gây rối.
Kết quả thì sao?
Kết quả chính là, người này nói chờ một chút, người kia nói thời cơ chưa chín muồi, còn có người một số người thậm chí còn không thèm để Hứa Thanh Tiêu vào mắt.
Bây giờ có tốt hơn không?
Những người không để Hứa Thanh Tiêu vào mắt, trên cơ bản đều đã chết sạch.
Về phần những người khinh thường Hứa Thanh Tiêu, lại càng thảm hơn, bị Hứa Thanh Tiêu nhục nhã một phen rồi giết.
Điều này có thú vị không?
Tâm của Hoài Ninh thân vương rất mệt mỏi, ông ta thật sự rất mệt mỏi, rõ ràng là ván cờ nắm chắc phần thắng, cứng rắn bị đám người này hại chết.
Sớm nghe lờ iông ta, nào có nhiều chuyện như vậy?
Chết tiệt.
Đám người này đáng chết.
Đi chết đi.
Bản vương không chơi nữa.
Tất cả đều cút hết đi.
"Lũ khốn khiếp."
"Lão tử sao lại bị đám người này quản chứ."
Một tiếng mắng chửi giận dữ vang lên trong vương phủ, trong tiếng mắng giận dữ này, tràn ngập không cam lòng, tràn ngập nghẹn khuất, nhưng càng nhiều hơn là tức giận.
Nhưng một lát sau, đột ngột, Hoài Ninh thân vương không khỏi nhíu mày.
Lẩm bẩm một tiếng.
"Đám cẩu vật này, có phải là gian tế Hứa Thanh Tiêu phái tới hay không?"
Tiếng nghi hoặc vang lên.
Sự tình đã bước này, Hoài Ninh thân vương bỗng nhiên hiện ra một ý nghĩ quỷ dị.
Ông ta nghiêm túc hoài nghi, tất cả đám người này đều là gian tế Hứa Thanh Tiêu mời tới, nằm vùng ở bên cạnh ông ta, chính là vì muốn giữ chân ông ta.
Điều này gần như không có khả năng, nhưng đã đến bước này, Hoài Ninh thân vương không thể không nghi thần nghi quỷ được.
Bên trong kinh đô.
Bên bờ hồ.
Tuân Tử nhìn cảnh tượng như vậy, không khỏi khẽ nhíu mày.
Phật quang ngút trời, đem toàn bộ kinh đô Đại Ngụy hiện ra thành màu vàng.
Chỉ là rất nhanh, Tuân Tử đổ toàn bộ số cá vừa mới câu lên được vào trong hồ, đội nón, rời khỏi nơi này.
Và trên một con phố.
Một nam tử, cũng lẳng lặng nhìn lên kim quang rực rỡ này.
Y là Hoa Tinh Văn.
Từ sau khi Văn Cung Đại Ngụy rời đi, y tùy ý tìm một chỗ ở.
Hiện giờ, y đã là Lễ bộ thị lang, ở trong triều đình không có cảm giác tồn tại gì, ở trong dân gian cũng không có cảm giác tồn tại gì.
Ngày thường ngoại trừ làm một số việc, thì sẽ đọc sách.
Sau khi nhìn thấy một màn này, trong ánh mắt Hoa Tinh Vân lại tràn ngập khát vọng, cũng tràn ngập không cam lòng.