"Hứa huynh cứ nói thẳng, nếu có thể làm được, ngu đệ tuyệt đối không từ chối, nhưng nếu không làm được, ngu đệ cũng không tiết lộ ra."
Tuy rằng không biết chuyện thứ hai của Hứa Thanh Tiêu là gì. Nhưng Lý Hâm không hiểu sao cảm giác có chút khó khăn, dù sao khi nói chuyện Hứa Thanh Tiêu có vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.
"Vậy được, nếu hiền đệ đã mở miệng như vậy, ngu huynh sẽ không che giấu gì."
"Lúc ta quen biết Trình Lập Đông, ngu huynh cũng chỉ là một nha dịch, nhưng hắn lại cứ nhằm vào ta không buông tha."
"Ngu huynh cho rằng, Trình Lập Đông không chỉ là muốn vu khống giá họa cho ta, có thể còn có mục đích khác."
"Đề phòng hắn lại hại ta, cho nên ngu huynh tính để cho hiền đệ lấy giúp ta một thứ."
Hứa Thanh Tiêu nói ra mục đích thứ hai của mình.
"Thứ gì?"
Lý Hâm không suy nghĩ hỏi.
"Hồ sơ."
"Hồ sơ của kẻ đào phạm phủ Nam Dự."
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, nói ra chuyện thứ hai mình thỉnh cầu Lý Hâm làm.
"Hồ sơ?"
Lý Hâm có chút kinh ngạc.
"Rất khó thực hiện sao?"
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp hỏi.
"Không phải."
"Nếu chỉ muốn một bộ hồ sơ mà nói, thì rất dễ dàng."
Lý Hâm kinh ngạc không phải vì khó làm, mà là quá dễ làm.
Hồ sơ chính là thông tin của kẻ đào phạm, đối với người ngoài mà nói, muốn lấy được hồ sơ là một chuyện rất khó.
Nhưng đối với Lý Hâm mà nói, đây quả thực là quá dễ dàng.
Nói là dễ như trở bàn tay, cũng không đủ quá đáng.
"Thật vậy?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Tất nhiên là thật."
Lý Hâm gật gật đầu, chỉ là lấy một bộ hồ sơ mà thôi, không tính là gì.
"Vậy làm phiền hiền đệ."
"Nhưng mà, việc này chớ có nói cho lệnh tôn nghe, ta muốn âm thầm điều tra, nếu ngu huynh có thể tẩy sạch hiềm nghi, ân tình này ghi nhớ trong lòng, mai sau cũng sẽ không quên hiền đệ."
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc nói.
Đồng thời thêm một ít hứa hẹn.
Những lời này như chi phiếu để trống, nhưng chi phiếu để trống được chia thành hai loại, một là vô dụng, một là hữu dụng.
Cụ thể phải xem ai nói.
Hứa Thanh Tiêu nói ra lời này, như vậy chi phiếu để trống này chẳng những hữu dụng, hơn nữa đối với Lý Hâm mà nói, giống như lấy được vật chí bảo vậy.
"Hứa huynh, huynh yên tâm, ngu đệ biết chừng mực, cũng tin tưởng phẩm hạnh của huynh trưởng, nhất quyết sẽ không đi tu luyện dị thuật."
"Trình Lập Đông người này nham hiểm mưu lược, vì muốn kiếm công lao, vu khống giá họa, thật là ác nhân."
Lý Hâm biểu hiện vô cùng kích động, hiện tại điều hắn ta muốn nhất chính là sự công nhận của Hứa Thanh Tiêu, có thể trở thành bạn tốt của Hứa Thanh Tiêu, đã không còn là vấn đề tiền đồ hay không tiền đồ nữa.
Đó là danh tiếng.
Hắn ta là con trai của Lý Quảng Tân, con trai phủ quân, tương lai tiền đồ tất nhiên cũng sẽ không kém được.
Nếu như vận khí tốt, nói không chừng cũng có thể làm phủ quân, nếu như vận khí kém thì cũng cần cố gắng thêm.
Nhưng khi kết bạn với Hứa Thanh Tiêu, sau này Hứa Thanh Tiêu thật sự trở thành đại nho, vào Hàn Lâm viện, ít nhất cũng là một đại quan nhị tam phẩm, tay nắm thực quyền, không cần Hứa Thanh Tiêu mở miệng, triều đình sẽ có rất nhiều người muốn nịnh bợ mình.
Đây mới là thứ Lý Hâm quan tâm.
Ý nghĩ của Lý Hâm, Hứa Thanh Tiêu kỳ thật hoàn toàn hiểu được, hắn không có bất kỳ một chút phản cảm nào.
Bởi vì đây là hiện thực, bất luận bằng hữu nào cũng là lợi ích liên kết, loại quân tử chi giao nhạt như nước rất khó có được, đa số đều là bằng hữu lợi ích.
"Hiền đệ chớ có kích động, có điều không cần trực tiếp giao quyền tông cho ta, sao chép một phần là được rồi."
Hứa Thanh Tiêu lạnh nhạt cười cười, vỗ vỗ bả vai Lý Hâm.
Người kia gật gật đầu, liền theo Hứa Thanh Tiêu tiếp tục đi về phía trước.
Không bao lâu sau liền đuổi kịp bước chân của Vương Nho.
Trên đường phố, ba người song song mà đi, dọc theo đường đi ngẫu nhiên sẽ có người ném ánh mắt nhìn về phía họ, nhưng vẻn vẹn chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi.
Cả phủ Nam Dự đều nghe nói danh hào của mình, nhưng người chân chính biết mình không có mấy người.
Ngay cả những người đọc sách cũng chỉ có tỷ lệ nhỏ đã nhìn thấy mình.
"Thanh Tiêu huynh, hiện giờ kỳ thi phủ đã kết thúc, mười lăm ngày này cũng tương đối nhàn rỗi, Thanh Tiêu huynh có dự định gì không?"
Thấy Hứa Thanh Tiêu và Lý Hâm nói chuyện riêng xong, Vương Nho mở miệng, hỏi Hứa Thanh Tiêu sắp tới có tính toán gì.
"Không có dự định gì, nghỉ ngơi mấy ngày, đi dạo quanh phủ Nam Dự, cũng chỉ bấy nhiêu thôi."
Hứa Thanh Tiêu tạm thời không định đi đến huyện Trường Bình trong hai ngày này, Trình Lập Đông còn đang âm thầm theo dõi mình.
Chi bằng mấy ngày nay thả lỏng thư giãn cho đã đi.
Ngô Ngôn nói chỉ cần trong vòng ba tháng có thể đưa đến là được rồi.
Hiện tại một tháng còn chưa qua, hoàn toàn không cần lo lắng.
"Nếu không có việc gì, có muốn đi Văn Hiên lâu ngắm một chút không?"
Vương Nho cười nói.
"Văn Hiên lâu?"
Nghe đến không hiểu sao có chút quen tai.
"Thanh Tiêu huynh có điều không biết, Văn Hiên lâu này là nhã lâu, là một đặc sắc lớn của phủ Nam Dự ta."
Nghe đến Văn Hiên lâu, Lý Hâm mở miệng, trên mặt cũng tràn đầy vẻ tươi cười.
"Một đặc sắc lớn?"
Hứa Thanh Tiêu nhớ lại, lúc trước hai huynh đệ Dương Hổ Dương Báo, hình như đã nhắc tới Văn Võ Lâu.
"Đúng vậy, Văn Hiên lâu này không giống hoa lâu bình thường."
"Bên trong mỗi một vị cô nương đều thanh tú mỹ lệ, hơn nữa còn chưa kể tinh thông cầm kỳ thư họa mọi thứ, nhưng mỗi người đều có bản lĩnh riêng."
"Mà muốn được những cô nương này ưu ái, cần phải vượt qua ba cửa ải."
Lý Hâm kể lại sự thú vị của văn lâu này.
"Cửa thứ nhất này, những thanh quan của văn lâu biết viết câu đối, nếu như đáp được, sẽ được ngồi lại, nhưng câu đối viết ra, cần phải được các nàng tán thành, một lần mười lượng bạc."
"Cửa thứ hai, nếu là vào trong thì phải tặng thơ, nếu tặng bài thơ không tệ, coi như đến cửa thứ ba, có thể ngồi uống rượu cùng bàn, trò chuyện nhân sinh thoải mái."
"Mà cửa thứ ba, chính là nguyện vọng của hai người, nếu hai bên trùng nhau, thì là một khắc xuân tiêu, nếu không trùng, đơn giản trò chuyện thoải mái rồi ra về, nhưng tiền rượu phải trả, hai mươi lượng bạc một lần."
Vương Nho vội vàng giải thích, nói ra ba cửa ải này.
Lời này vừa nói, Hứa Thanh Tiêu có chút líu lưỡi.
"Đưa một câu đối mà cần tới mười lượng bạc."
"Uống rượu một lần, đã là hai mươi lượng bạc."
"Nếu đối phương không để mắt tới, cũng mất toi ba mươi lượng bạc, phí tổn cao như vậy, còn có thể làm ăn được sao?"
Không phải Hứa Thanh Tiêu không hiểu.
Chủ yếu là đọc nhiều sách như vậy, hiểu biết của Hứa Thanh Tiêu đối với hiện đại chỉ có một chữ.
Nghèo.
Nghèo ơi là nghèo.
Sai dịch dự bị, bổng lộc tháng một lượng, đương sai huyện nha hai lượng bạc, thu nhập đen cũng có một ít, nhưng tuyệt đối sẽ không quá nhiều.
Tặng đôi câu đối cho người ta, phải tốn mười lượng bạc, so sánh một chút, chính là bổng lộc một năm trước của mình rồi.
Còn không nói đến việc tặng rồi người ta có nhận hay không, viết không hay thì trực tiếp bị trả về, vậy mười lượng bạc này của ngươi không phải mất trắng rồi sao.