"Xin bệ hạ thứ tội, lúc này đây, thần không có biện pháp nào khác."
"Có điều xin bệ hạ yên tâm, mặc dù hắn ta quả thật là di cô Tiên Đế, cũng không cần quá lo lắng, đế vị đã ổn."
"Thần, vĩnh viễn ủng hộ bệ hạ, cho hắn ta vương vị, cũng đã là ân tứ lớn nhất, bệ hạ cầm quyền, vương triều Đại Ngụy phát triển mạnh mẽ, không có sai lầm, cũng không cần lo lắng cái gì."
Hứa Thanh Tiêu giọng điệu cũng chắc chắn một chút.
Thật sự là không có cách.
Còn có thể có cách nào khác? Trong cơ thể người ta dù sao cũng chảy xuôi huyết mạch hoàng thất, còn là nhi tử của Tiên Đế, từng là thái tử Đại Ngụy.
Có điều giọng điệu của Hứa Thanh Tiêu cũng rất chắc chắn.
Để ý chi hắn ta chứ.
Hiện giờ đế vị đã định, còn có nhiều cách nói như vậy sao?
Nếu thật sự đến thì sao chứ? Cứ như vậy để cho Nữ Đế xuống đài? Đây có khả năng hay không?
Nếu nói quốc gia xuất hiện nguy cơ, hoặc là xảy ra tai họa gì, ngươi muốn bức bách Nữ đế thoái vị, cái này còn có thể tha thứ, nhưng hiện tại quốc gia cũng không có vấn đề gì.
Cho nên không tồn tại cách nói để Nữ đế thoái vị.
Nhưng ác ý một chút thì cũng không có vấn đề gì.
"Haiz."
"Bỏ qua đi, thuyền đến cầu tự nhiên thẳng."
"Hứa ái khanh, lần này ngươi vì Đại Ngụy thắng được biện pháp Phật môn, trẫm còn không có cái gì để thưởng cho ngươi."
"Ngươi muốn cái gì, trẫm đều có thể cho ngươi."
Nữ Đế lên tiếng, nàng xoay người lại, khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn xuất hiện.
Quả thật, bất luận bao nhiêu lần nhìn Quý Linh, vẫn đẹp không thể tả, làm cho người ta động tâm.
Quả nhiên là vưu vật nhân gian mà.
Về phần Nữ Đế nói những lời này, Hứa Thanh Tiêu ngược lại cảm thấy chả có gì, mình còn cần cái gì nữa?
Võ đạo chi tâm có không? Rõ ràng là không.
Về quyền lực, mình cũng là Vương gia Đại Ngụy.
Trên địa vị, Nho đạo bán thánh cũng đủ rồi.
Còn có thể muốn cái gì, Hứa Thanh Tiêu thật sự không thể suy nghĩ ra.
Nếu thật sự muốn nói, cũng chỉ có một.
Muốn Đại Ngụy Nữ đế.
Đây là ý nghĩ của Hứa Thanh Tiêu, đương nhiên chỉ là ý nghĩ trêu ghẹo, nghĩ thầm trong lòng là được rồi.
"Đa tạ bệ hạ, thần không cần bất kỳ phần thưởng nào, nếu bệ hạ thật sự muốn ban thưởng, liền ban thưởng cho phủ Nam Dự miễn thêm chút thuế, coi như là vì quê hương tạo phúc đi."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nói như thế.
Nhưng hắn không biết chính là, ý nghĩ trong lòng Hứa Thanh Tiêu đã bị Quý Linh lại một lần nữa nghe được.
Quý Linh tu luyện thông tâm thuật, nhưng thần thông lần này, khó có thể tu luyện thành công, chỉ có thể loáng thoáng nghe được một chút tiếng lòng người hắn.
Chuẩn xác một chút mà nói, cũng không gọi là tiếng lòng, mà là biết được tâm ý của đối phương.
Hầu hết các tình huống là không thể biết, trước và sau chỉ hai lần, đây là lần thứ hai.
Lại một lần nữa nghe được suy nghĩ trong lòng Hứa Thanh Tiêu.
Quý Linh không có phản ứng lớn như lần đầu tiên, chỉ là có chút kinh ngạc cùng với một chút cảm giác không thể nói ra.
Sau một lúc lâu.
Quý Linh nhìn Hứa Thanh Tiêu, trong đôi mắt đẹp có vẻ có chút cổ quái.
"Ái khanh, ngươi thật sự.... Có phải là những gì ngươi nghĩ không? ”
Quý Linh mở miệng, hỏi Hứa Thanh Tiêu.
Lời này vừa nói, Hứa Thanh Tiêu có chút khó hiểu.
Lợi ích của quê hương không phải là rất bình thường? Bây giờ ta không thiếu tiền cũng không thiếu quyền lực.
Có điều nếu là Nữ đế hỏi, Hứa Thanh Tiêu không khỏi vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Nữ Đế, thần sắc thái độ cũng cực kỳ đoan chính.
"Hồi bệ hạ, thần đích thật là nghĩ như vậy."
Hứa Thanh Tiêu nhìn đôi mắt đẹp của Nữ đế, nói giọng chắc nịch.
Lời này vừa nói ra, Nữ Đế không hiểu sao có chút tâm loạn, nàng né tránh ánh mắt Hứa Thanh Tiêu, lần thứ hai xoay người.
Nhìn những làn nước trên mặt hồ, có chút trầm mặc, cũng có chút không biết trả lời như thế nào.
Một lúc lâu sau đó.
Nữ Đế mở miệng.
"Hứa ái khanh, lúc không có việc gì, thường vào cung đi."
Đây là câu trả lời của Nữ Đế.
Nàng không biết phải nói gì.
Nàng vẫn luôn biết, Hứa Thanh Tiêu thích mình, ngay từ đầu phản ứng đầu tiên của nàng là không thể nào, cũng sẽ không tiếp nhận.
Nhưng sau đó theo Hứa Thanh Tiêu lần lượt đứng ra, lần lượt vì Đại Ngụy vị tha cống hiến, làm cho nàng hiểu được, Hứa Thanh Tiêu một mực vì mình mà trả giá.
Cho nên cảm quan đối với Hứa Thanh Tiêu cũng lần lượt thay đổi.
Mãi cho đến khi Hứa Thanh Tiêu thành Thánh, Nữ Đế đối với Hứa Thanh Tiêu quả thật nảy sinh một loại cảm giác khó tả.
Nhất là biết được Hứa Thanh Tiêu có đi đến Đào Hoa am, trong lòng nàng chính là không thoải mái cũng không vui.
Hiện giờ, đến giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu vẫn còn nhớ nhung mình.
Làm cho Nữ đế càng có chút tự thấy rối bời.
Nếu như mình không phải hoàng đế Đại Ngụy, nàng cũng nguyện ý.
Nhưng thân là hoàng đế, Nữ đế chung quy vẫn đặt quốc gia lên hàng đầu.
Chỉ là, nàng không muốn làm tổn thương trái tim Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng cũng có một chút ý nghĩ khác, có điều ý nghĩ này chính nàng cũng không nhận ra mà thôi.
Trước mắt, Quý Linh lấy hết dũng khí, coi như là một thử nghiệm chính thức, để Hứa Thanh Tiêu đến cung nhiều hơn một chút, hai người cũng có thể trao đổi với nhau nhiều hơn một chút.
Chỉ là, suy nghĩ trong lòng Quý Linh, Hứa Thanh Tiêu không hiểu lắm.
Ngược lại làm cho Hứa Thanh Tiêu cho rằng Nữ Đế cảm thấy áp lực, để cho mình vào cung nhiều hơn, thứ nhất là thân cận, thứ hai là mượn sức.
Lập tức, Hứa Thanh Tiêu chậm rãi mở miệng nói.
"Xin bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ đến cung nhiều hơn."
Hứa Thanh Tiêu trả lời.
Sau một khắc, Nữ đế gật gật đầu, cũng không dám xoay người, chỉ lẳng lặng nhìn mặt hồ.
Hai người có chút trầm mặc.
Một lát sau, Nữ Đế mở miệng, muốn cùng Hứa Thanh Tiêu nói chuyện phiếm chút chuyện, trong lúc đột ngột, giọng của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
"Bệ hạ, nếu không có chuyện gì khác, thần cáo lui trước, còn có công vụ phải bận."
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
Hắn đứng ở chỗ này cũng không biết Nữ Đế muốn làm cái gì, chính mình cũng có chút việc phải làm, cho nên chủ động đề nghị trở về trước.
"Được."
"Hứa ái khanh đi thong thả."
Nghe Hứa Thanh Tiêu mở miệng như vậy, Quý Linh cũng mở miệng đáp theo.
Lập tức, Hứa Thanh Tiêu xoay người rời đi.
Chỉ là đi không được mấy bước, thanh âm Quý Linh lại vang lên.
"Hứa ái khanh."
Quý Linh lên tiếng.
Lập tức, Hứa Thanh Tiêu dừng bước, quay đầu nhìn lại.
"Sau này không có việc gì, ít đi Đào Hoa am thôi, dù sao ái khanh cũng là vương gia Đại Ngụy ta."