Cổng kinh thành.
Khi huyết khí chiếu rọi mà đến, thần sắc Quý Nguyên vô cùng bình tĩnh.
Trường đao của Thái Tổ lơ lửng trên khung trời, tản mát ra khí thế khủng bố, đây là vũ khí năm đó của thái tổ Đại Ngụy, sau khi thành lập Đại Ngụy, thanh trường đao thái tổ này hóa thành thần khí trấn quốc.
Khi trấn quốc thần khí đều tán thành Quý Nguyên, thân phận Quý Nguyên kia, đích xác xác thực không cần nghiệm minh.
Hắn ta chính là hoàng tử Đại Ngụy.
Mặc kệ có phải di cô Võ đế hay không, Quý Nguyên là hoàng tử Đại Ngụy, trong cơ thể chảy dòng máu đế vương.
Đây là điều không thể tranh cãi.
Trong ánh mắt Trần Chính Nho lộ ra bất đắc dĩ, ông ta sở dĩ không hy vọng Quý Nguyên vào kinh, chính là bởi vì chuyện này.
Thân là thừa tướng, ông ta há có thể không biết loại thủ đoạn này?
Chỉ có hậu duệ đế vương, trong cơ thể có thể ngưng tụ đế huyết, không thể qua ba đời.
Nói cách khác, trong cơ thể Hoài Ninh thân vương không có đế huyết, bởi vì phụ thân ông ta không phải hoàng đế.
Trong cơ thể Quý Linh cùng Quý Nguyên đều có đế huyết, mà hậu nhân của Quý Linh trong cơ thể cũng sẽ có đế huyết, trừ phi Quý Nguyên trở thành hoàng đế, bằng không hậu đại của hắn ta cũng sẽ không có đế huyết.
Mới vừa rồi chính là đế huyết kích hoạt trường đao của Thái Tổ.
Hơn nữa kích hoạt trường đao thái tổ còn có một chỗ tốt, đó chính là ở trong kinh đô Đại Ngụy, sẽ được Thái tổ trường đao che chở.
Bất luận là ai, chỉ cần dám xuống tay với Nữ đế hoặc là Quý Nguyên, mặc kệ dùng phương pháp gì, đều sẽ bị Thái tổ trường đao cảm ứng, từ đó che chở.
Đây là quốc vận che chở.
Nói cách khác, cho dù ông ta hiện tại nhẫn tâm sai người ta tru sát Quý Nguyên, cũng vô dụng.
Bởi vì Quý Nguyên ở trong kinh đô, không chết được.
Trừ phi phạm phải sai lầm lớn ngập trời, bị Thái tổ trường đao cảm ứng, hủy bỏ che chở, nếu không, trên cơ bản ở trong kinh đô, sẽ không gặp phải bất kỳ đả kích trí mạng gì.
Nói như vậy, Quý Nguyên ở kinh đô Đại Ngụy, chỉ sợ càng kiêu ngạo ương ngạnh.
Đây chính là nguyên nhân Trần Chính Nho sống chết không đồng ý cho Quý Nguyên vào.
Ông ta tin Quý Nguyên là hoàng tử Đại Ngụy, di cô Võ đế, nhưng chính là bởi vì tin, mới có thể dốc hết toàn lực ngăn cản.
"Chúng thần tham kiến hoàng tử điện hạ."
Cũng vào lúc này, tùy tùng phía sau Hoài Ninh thân vương bái thật sâu với Quý Nguyên đầu tiên.
Họ quỳ xuống đất, vô cùng sùng đạo.
Dường như là trong nháy mắt, dân chúng cũng không khỏi quỳ trên mặt đất bái về hướng Quý Nguyên.
Hiện giờ Quý Nguyên xem như tự chứng minh thân phận thành công, thật sự là hoàng tử Đại Ngụy tất nhiên phải bái lễ rồi.
Tất cả mọi người quỳ trên mặt đất, bái về hướng Quý Nguyên.
Trong xe ngọc, một loại khoái cảm khó có thể nói thành lời ập tới, làm cho nội tâm Quý Nguyên vô cùng sung sướng.
Đó là hương vị của quyền lực.
Mình mới chỉ là hoàng tử, đãcó thể như thế, nếu mình trở thành Hoàng đế Đại Ngụy thì sẽ như thế nào?
Nghĩ tới đây, nội tâm Quý Nguyên không khỏi kích động cùng hưng phấn.
Cũng vào lúc này, thanh âm của Hoài Ninh thân vương vang lên.
"Trần Chính Nho."
"Ngươi bây giờ còn gì để nói không?"
Hoài Ninh thân vương làm khó dễ, nhìn chăm chú vào Trần Chính Nho, thần sắc lạnh như băng nói.
Đối mặt với lời chất vấn của Hoài Ninh thân vương, Trần Chính Nho thở dài.
Nhìn Quý Nguyên nói.
"Nếu hoàng tử điện hạ đã tự chứng minh thân phận, lão phu không còn lời nào để nói."
Trần Chính Nho mở miệng, ông ta không còn gì để nói nữa.
Nhưng khi Trần Chính Nho nói xong lời này, thanh âm Quý Nguyên không khỏi vang lên.
"Một câu nhẹ nhàng không còn lời nào để nói, là muốn cho qua việc này?"
"Ngươi không kính bản hoàng tử thì nên là tội gì?"
Quý Nguyên mở miệng, hiện giờ tự chứng minh thân phận, hắn ta cũng không có gì phải băn khoăn, trực tiếp chất vấn Trần Chính Nho nên là tội gì?
"Hoàng tử điện hạ, cái này có chút không đúng rồi, điện hạ lúc trước chưa tự chứng minh thân phận, Trần thượng thư thân là Thừa tướng Đại Ngụy, có chút đề phòng, cũng không có lỗi."
"Hơn nữa Trần thượng thư cũng không có bất kính điện hạ, trong lời nói cũng không có nhục nhã, hành vi cử chỉ càng không có, làm sao là bất kính kia chứ."
"Đơn giản là Trần thượng thư có chút công tư phân minh mà thôi, nếu Trần thượng thư nói không đúng, chọc giận điện hạ, lão phu thay Trần thượng thư bồi thường cho điện hạ vậy."
Thời khắc mấu chốt, Trương Tĩnh đứng ra, ông ta bái với Quý Nguyên một cái thật sâu.
Coi như là đền tội.
Chỉ tiếc, vị hoàng tử điện hạ này rõ ràng sẽ làm loạn.
Người sáng suốt đều biết, hắn ta muốn lập uy.
“Bản hoàng còn cần ngươi xin lỗi hay sao?"
"Còn ngươi là ai?"
Sắt mặt Quý Nguyên lạnh như băng, hắn ta không tự xưng là bản điện hạ, mà là tự xưng là bản hoàng, ý là có vấn đề, chỉ là bây giờ truy cứu mấy thứ này không có tác dụng.
"Chuyện này...."
Trương Tĩnh còn muốn mở miệng, lại bị Trần Chính Nho ngăn lại.
Ông ta nhìn Trương Tĩnh, ra hiệu bằng ánh mắt, tỏ ý đối phương không cần nói tiếp.
Sau đó Trần Chính Nho nhìn Quý Nguyên, bái lạy thật sâu.
"Kính xin điện hạ thứ tội, lão phu sợ có người giả mạo hoàng tử, khiến triều đình bất an, cho nên mới nóng lòng để điện hạ tự chứng minh thân phận."
"Hiện giờ điện hạ đã tự chứng thực, lão phu cũng không còn lời nào để nói, mới vừa rồi lời nói có chút mạo phạm, kính xin điện hạ thứ tội."
Trần Chính Nho mở miệng, bái một cái thật sâu với Quý Nguyên.
Chỉ là sau cái bái này, Quý Nguyên thừa nhận, nhưng cũng không có ý định bỏ qua như vậy.
"Đã biết tội, còn không quỳ xuống dập đầu?"
Quý Nguyên mở miệng, ngồi ở trong cỗ xe ngọc, thần sắc hờ hững nói.
Hắn ta muốn Trần Chính Nho dập đầu nhận sai.
Nhưng Trần Chính Nho là ai? Thừa tướng Đại Ngụy, Lại bộ thượng thư, trước không nói làm sai hay không làm sai, thật sự làm sai, một đời thừa tướng cũng không có thể quỳ xuống.
Trừ phi Trần Chính Nho nói sai hoặc là làm sai chuyện, chọc giận Nữ đế, quỳ xuống cũng là chuyện bình thường.
Quỳ xuống trước một hoàng tử?
Nói cách khác, quỳ xuống trước một vị Vương gia?