Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 126 - Chương 126: Thế Giới Này Thật Lớn (1)

Chương 126: Thế Giới Này Thật Lớn (1)

"Được rồi, Vĩnh Bình thế tử đã đặt nhã gian ở Vọng Nguyệt lâu, chúng ta cùng đi nào."

Lý Hâm cười cười.

Trên thực tế hắn đã sớm biết Vĩnh Bình thế tử tới, lúc trước còn nói phải đến tham gia yến hội của hắn, kết quả vẫn không tới, nguyên nhân gì thì trong lòng cũng đều rõ ràng, người ta chỉ nói một câu khách sáo, mình lại coi như đúng rồi thì sao được.

Nhưng hôm nay Vĩnh Bình thế tử chủ động mời Hứa Thanh Tiêu, địa vị này đã không giống nhau rồi.

"Thanh Tiêu huynh, Lý huynh hai người các ngươi đi đi, ta không đi gặp Vĩnh Bình thế tử được, có một số bằng hữu còn đang chờ ta, ta đi Văn Hiên lâu."

Vương Nho ở một bên mở miệng, hắn cũng không phải thật sự không muốn đi gặp Vĩnh Bình thế tử, đường đường là hậu nhân của quận vương, câu nối với bất kỳ mối quan hệ nào đối với hắn mà nói đều là chuyện tốt.

Nhưng Vương Nho càng hiểu rõ, người ta chỉ mời Hứa Thanh Tiêu, nói không chừng Lý Hâm cũng chỉ là thuận đường dắt qua đó.

Nếu còn kéo thêm mình theo, thì có chút cảm giác khó xử rồi.

Chi bằng đi Văn Hiên lâu tiêu sái, vừa tự tại vừa vui vẻ.

"Được rồi, Vương Nho huynh, chờ dự yến hội xong, ta sẽ đi tìm huynh."

Lý Hâm nói một tiếng, mọi người đều hiểu nhau, cho nên khách khí vài câu là được rồi.

Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, cũng không nói gì, liền đi theo Lý Hâm.

Ba người chia ra đi hai hướng khác nhau.

Đây chính là thân phận địa vị khác nhau.

Khi địa vị ngày càng tăng, những mối quan hệ phải làm quen sẽ dần dần thay đổi.

Nửa tháng trước, mình muốn tạo mối quan hệ với Vương Nho, mà Vương Nho muốn lại muốn hòa hợp vào mối quan hệ của Lý Hâm, Lý Hâm thì muốn dung nhập vào mối quan hệ của Vĩnh Bình thế tử.

Nửa tháng sau, thế tử Vĩnh Bình lại chủ động mời mình.

Hành động của Vương Nho, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy cũng rất được, nếu cứ cưỡng ép hòa nhập vào, ngược lại làm cho bản thân không được tự nhiên, nếu mình là Vương Nho, cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống vậy.

Không có nhiều cảm khái như vậy.

Hứa Thanh Tiêu đi theo Lý Hâm.

Khoảng một khắc sau đó.

Đã đi tới trước cửa một tửu lâu.

Vọng Nguyệt lâu, là tửu lâu tương đối nổi danh của phủ Nam Dự, trên đỉnh tửu lâu dựng một khối ngọc thạch giống như trăng, mỗi khi đêm đến, ngọc thạch sẽ phát ra ngân quang nhàn nhạt, cho nên gọi là Vọng Nguyệt lâu.

Đi vào Vọng Nguyệt lâu, tiểu nhị lập tức nhiệt tình chào hỏi, nhất là sau khi nhìn thấy Lý Hâm, càng có vẻ nịnh nọt hơn.

Lý Hâm không có gì để nói, tiện tay ném một miếng bạc vụn, coi như là thưởng tiền, nói ra tên nhã gian, tiểu nhị nhất thời nhiệt tình như lửa dắt theo hai người lên lầu.

Vọng Nguyệt lâu tổng cộng có bốn tầng.

Tầng một hai đều là nơi dùng bữa cho người thường.

Tầng ba là những khách quen của Vọng Nguyệt lâu.

Mà tầng thứ tư chỉ có một ít người tương đối có thân phận địa vị của phủ Nam Dự mới có thể đặt trước.

Nhã gian của Vĩnh Bình thế tử chính là ở tầng thứ tư.

So với tầng một tầng hai mà nói, tầng thứ tư vô cùng yên tĩnh, rất nhiều nơi đều bày đàn hương, còn có một vài nữ tử đánh đàn, có vẻ vô cùng cao nhã.

Đi theo tiểu nhị.

Rất nhanh đi tới một nhã gian.

【 Tĩnh Tâm Các 】

Đẩy cửa phòng nhã gian ra, đập vào mắt đều là cao lương mỹ vị, nhưng mà đồ ăn không nhiều lắm, chỉ có bốn món.

Mà trong nhã gian, một nam tử mặc áo gấm màu xanh nhạt ngồi ở trong đó, còn có một nữ tử, mặc trường y màu đỏ nhạt đứng ở ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía mình.

Nam tử hơn hai mươi tuổi, trạc tuổi mình, mi thanh mày tú, nho nhã hiền hòa, quý khí vô cùng, đồng thời cũng không mất đi văn nhã, hơn nữa chung quanh cũng có Hạo nhiên chính khí vờn quanh, là một vị Nho sinh nhập phẩm.

Rõ ràng đây là Vĩnh Bình thế tử.

Mà nữ tử nhìn không rõ dung mạo, chỉ có thể thấy bóng lưng, dáng người lung linh, chỉ một cái bóng lưng đã làm cho người ta tưởng tượng không dứt, chỉ là không hiểu sao lại có vẻ quen quen.

Mở cửa phòng ra.

Vĩnh Bình thế tử lập tức đưa mắt nhìn qua, dồn tầm nhìn lên trên người Hứa Thanh Tiêu.

Chỉ là liếc mắt một cái, Vĩnh Bình thế tử lập tức đứng dậy, tràn đầy ý tươi cười.

"Vị này chính là Hứa Thanh Tiêu, Hứa Vạn Cổ đúng không? Tại hạ là Mộ Nam Bình, tiếp kiến Hứa tiên sinh.”

Vĩnh Bình thế tử Mộ Nam Bình vô cùng vui mừng, thậm chí còn có chút kích động, từ chỗ ngồi đi tới, hành lễ trước mặt.

"Thế tử khách khí rồi, Mộ huynh là nhi tử tôn quý của quận vương, xưng hô với Hứa mỗ là tiên sinh, ta không gánh vác nổi."

Hứa Thanh Tiêu cũng lập tức đáp lễ.

"Đâu có đâu có, tại hạ cũng là người đọc sách, nhập phẩm, danh xưng thế tử, thì cũng chỉ là vinh quang của phụ bối mà thôi, tiên sinh đã tiến bát phẩm, lại làm ra tuyệt thế văn chương, là người mà người đọc sách của chúng ta phải kính ngưỡng."

"Hai chữ tiên sinh này, không nhận nổi, không nhận nổi đâu."

Mộ Nam Bình phá lệ kích động, tựa như không hiểu sao lại có chút thiện cảm đối với Hứa Thanh Tiêu.

"Thế tử đa lễ."

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục mở miệng, đối phương xưng mình là tiên sinh, quả thực có chút nặng lời.

"Không hề, không hề."

"Tiên sinh năm nay cũng chỉ không quá hai mươi tuổi, nhập học không tới một tháng, lại có thể liên tục tấn phẩm, trước có danh từ thiên cổ, sau có thiên cổ văn chương, vinh dự đó làm sao không gánh nổi danh xưng tiên sinh?"

Vẻ mặt Mộ Nam Bình khăng khăng ko chịu.

"Thế tử thật sự nói nặng rồi, danh từ ngẫu nhiên, văn chương trong lòng, là vì ân của thượng thiên, Hứa mỗ tài hoa bình thường, hai chữ tiên sinh này, không xứng."

Lời này của Hứa Thanh Tiêu một nửa là khách khí, một nửa là nghiêm túc.

Phần khách khí chắc chắn có, Mộ Nam Bình chắc chắn cũng có phần khách khí, nhưng còn lại một nửa là nghiêm túc.

Dù sao có thể được gọi là tiên sinh, không chỉ là ngươi có tài năng, mà chủ yếu còn là ngươi phải có đức có phẩm để hy vọng gửi gắm.

Tương tự như những người đọc sách khác gọi mình một câu tiên sinh, Hứa Thanh Tiêu cũng nhận là xong, biết được đó là tôn xưng.

Vĩnh Bình thế tử xưng hô tiên sinh với mình, nếu mình tiếp nhận coi như là chuyện đương nhiên thì ít nhiều cũng không hay.

"Hai vị chớ có giằng co."

"Nếu đã là đồng lứa, thì dứt khoát một chút, xưng huynh là được."

Lý Hâm ở một bên hòa giải, mọi người khách khí lẫn nhau, huynh đẩy ta nhường, cũng được rồi.

"Nếu Hứa tiên sinh không ghét bỏ, tại hạ sẽ trèo cao xưng câu huynh trưởng."

Vĩnh Bình thế tử gật gật đầu, nhưng vẫn khiêm tốn như trước.

"Thế tử tuổi tác nhỏ hơn ta một chút, ngược lại là ta đã trèo cao xưng hiền đệ rồi."

Hứa Thanh Tiêu cũng trả lời một câu.

"Ha ha, Hứa huynh quả nhiên ôn nhuận như ngọc, khiêm tốn quân tử, nào nào, mau ngồi xuống đi, Lý huynh, huynh cũng ngồi đi."

Vĩnh Bình thế tử không hổ là lão luyện chốn kinh thành, nói chuyện quả thực là nhỏ giọt không lọt, vừa làm cho người ta thoải mái, lại không làm cho người ta cảm thấy mình đang thổi phồng người khác.

Hứa Thanh Tiêu và Lý Hâm ngồi vào.

Mà lúc này ánh mắt Vĩnh Bình thế tử rơi vào trên người nữ tử đứng ngoài cửa sổ.

Hắn khẽ nhíu mày, không nhịn được mở miệng nói.

"Muội muội, khách cũng đã tới rồi, muội còn đứng ở ngoài cửa sổ, không có một chút lễ nghĩa nào."

Bình Luận (0)
Comment