"Ai đang làm gì vậy?"
Sắc mặt Hoài Ninh thân vương trong nháy mắt âm trầm xuống.
Kinh đô Đại Ngụy, làm sao có thể có động đất, đây rõ ràng là có người gây chuyện.
Bên ngoài vương phủ.
Một bóng người đứng thẳng.
Là bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu.
Hắn nhìn đại môn vương phủ mở ra, không có bất kỳ lời nào, chỉ dậm chân.
Cả tòa vương phủ liền lay động.
Đây là lực lượng của võ đạo tam phẩm.
"Là bản vương."
Thanh âm lạnh nhạt vang lên.
Bên ngoài vương phủ, đã sớm tụ tập không ít bóng người, dân chúng chung quanh nghe nói Hứa Thanh Tiêu muốn đi Hoài Ninh vương phủ, từng người một chạy tới, chính là muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Quả nhiên.
Hứa Thanh Tiêu vừa đến bên ngoài Hoài Ninh vương phủ, một chút thể diện cũng không cho, trực tiếp bộc phát võ đạo chi lực.
"Hứa Thanh Tiêu."
"Ngươi muốn làm gì?"
Sắc mặt của Hoài Ninh thân vương âm trầm, mở miệng hỏi.
"Tội phạm Quý Nguyên, vô cớ đả thương Thừa tướng Đại Ngụy, phạm phải đại tội ngập trời, niệm là hoàng tử Đại Ngụy, đến từ nông thôn, không hiểu quy củ, tha thứ cho tội chết, phạt trượng hình một trăm, vào đại lý tự lao ngục ba tháng để trừng phạt."
Bên ngoài vương phủ.
Thanh âm Hứa Thanh Tiêu vang lên.
Lạnh lùng vô cùng.
Chỉ là vừa nói ra lời này, trong vương phủ.
Chén rượu trong tay Quý Nguyên trong phút chốc vỡ vụn.
Hắn biết Hứa Thanh Tiêu, cũng có tìm hiểu, chính là bởi vì hiểu rõ Hứa Thanh Tiêu, biết Hứa Thanh Tiêu, hắn ta càng thêm không kiêng nể gì ức hiếp Trần Chính Nho.
Chính là muốn nhìn xem Hứa Thanh Tiêu phản ứng như thế nào, cũng là ra oai phủ đầu Hứa Thanh Tiêu .
Chẳng qua chờ hơn nửa ngày, phát hiện Hứa Thanh Tiêu cũng không hiện thân, làm cho hắn ta cho rằng Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ có thế.
Nhưng không nghĩ tới, Hứa Thanh Tiêu vẫn tới.
Còn quả nhiên là danh bất hư truyền.
"Láo xược."
Trong vương phủ.
"Hứa Thanh Tiêu, ngươi to gan lớn mật? Bản hoàng chính là con trai của Võ đế, ngươi dám bắt ta vào ngục? ”
Quý Nguyên nổi giận vang lên, giống như sấm, đây là lời đáp lại của hắn ta.
"Thiên tử phạm pháp cùng tội như thứ dân."
"Ngươi thân là con trai của Võ đế, ức hiếp trung thần Đại Ngụy, tội càng thêm tội."
“Cút ra đây cho bản vương."
Đối mặt với tiếng gầm giận dữ của Quý Nguyên, Hứa Thanh Tiêu càng trực tiếp hơn.
"Ngươi."
"Muốn chết."
Một khắc tiếp theo.
Trong vương phủ bộc phát ra lực lượng đáng sợ, đây là lực lượng của võ đạo thánh nhân.
Mà bên ngoài vương phủ, Hứa Thanh Tiêu cũng không yếu thế, bộc phát ra sức mạnh khủng bố.
Mọi người líu lưỡi, cũng vô cùng rung động.
Dân chúng kinh đô biết tính tình Hứa Thanh Tiêu, nhưng không nghĩ tới đối mặt với con trai Võ đế, Hứa Thanh Tiêu thế nhưng vẫn làm theo ý mình, không thay đổi tính tình, cái này quả nhiên là quán triệt đến cùng mà.
Trong vương phủ.
Quý Nguyên rót một chén rượu, đặt ở trên bàn, thần sắc bình tĩnh nói.
"Giúp ta làm nóng rượu."
Nói xong lời này, hắn ta trực tiếp biến mất.
Sau đó thanh âm lại vang lên.
"Đi ra ngoài đánh một trận, trong kinh đô, thi triển không được."
Tiếp theo.
Bóng dáng của Quý Nguyên biến mất tại chỗ, hắn ta xuất hiện trên bầu trời vương phủ, cao cao tại thượng nhìn chăm chú vào Hứa Thanh Tiêu, nói như thế.
Hứa Thanh Tiêu không nhiều lời, bóng dáng của hắn biến mất đến trăm dặm ngoài kinh đô.
Quý Nguyên nói không sai.
Trong kinh đô thi triển không được, thật muốn thi triển ra, không biết phải hủy diệt bao nhiêu kiến trúc.
Hai người rời đi.
Trong kinh đô rất nhiều người đem ánh mắt nhìn lại, dân chúng nhìn không thấy, nhưng Tiên môn kinh đô, cùng với các võ giả có thể nhìn thấy.
Hứa Thanh Tiêu và Quý Nguyên dùng phương thức đơn giản nhất để giải quyết phiền toái này.
Đó là đánh.
Hai người tranh đấu, khiến cho dân chúng kinh đô tò mò, các đệ tử Tiên Môn ai nấy đều nhìn chăm chú vào phương xa, bọn họ cũng không rõ Hứa Thanh Tiêu cùng Quý Nguyên ai mạnh ai yếu.
Nhưng đều là tam phẩm, trận đại chiến này chỉ sợ phải kịch liệt vô cùng.
Trong vương phủ.
Theo Quý Nguyên biến mất, chư vương có chút nhíu mày, có người nhìn Hoài Ninh thân vương, không khỏi mở miệng nói.
"Hoài Ninh vương, Hứa Thanh Tiêu không chỉ là võ đạo tam phẩm, hắn còn là Tiên đạo tam phẩm, Phật đạo tam phẩm, Nho đạo tam phẩm, Quý Nguyên đánh nhau với hắn, có chút chịu thiệt rồi."
Có Vương mở miệng, cho rằng Quý Nguyên chịu thiệt.
Nhưng Hoài Ninh thân vương lắc đầu, nhìn đối phương nói.
Hứa Thanh Tiêu tuy rằng thân mang nhiều loại lực lượng, nhưng ảnh hưởng không lớn, bọn họ so đấu chính là võ đạo lực."
"Hơn nữa vừa rồi bản vương ngồi bên cạnh Quý Nguyên, cảm ứng được võ đạo lực trong cơ thể hắn ta, cực kỳ đáng sợ, tu luyện công pháp vô cùng bá đạo, võ đạo lực nhất định có thể thắng hơn tam phẩm bình thường."
"Làm ấm rượu cho Quý Nguyên điệt nhi là được rồi, hắn ta sẽ thắng."
Hoài Ninh thân vương tự tin nói.
Đương nhiên, có thể tiến vào tam phẩm, không có một người nào là bình thường, hắn ta chỉ là đơn giản ví dụ một phen.
Vừa nói ra lời này mọi người thoáng yên lòng.
Chẳng qua sau khi nói xong lời này, Hoài Ninh thân vương lại không khỏi nhíu mày.
Luôn cảm thấy lời nói của mình có vấn đề, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra được chỗ nào có vấn đề, cho nên cũng bỏ qua.
Tại thời điểm này.
Cách đó ba trăm dặm.
Núi non vây trùm.
Quý Nguyên đứng ở giữa hư không, hắn ta nhìn chăm chú vào bóng hình của Hứa Thanh Tiêu, chắp tay mà đứng, ánh mắt cao cao tại thượng.
Hứa Thanh Tiêu cũng đứng trên hư không, hai người cách nhau không đến mấy trăm thước, nhìn nhau, trong ánh mắt đều là ngạo ý.
Bên trong kinh đô, vô số giọng nói cũng vang lên.
Tất cả đều đoán ai có thể giành chiến thắng.
Đại đa số đều tin tưởng Hứa Thanh Tiêu có thể thắng, nhưng mọi người cũng duy trì lý trí.
Dù sao hai người đều đến tam phẩm, không thể nào nói được ai mạnh hơn ai.
Nhưng bất luận như thế nào, điều mà mọi người đều biết chắc chắn chính là đây tất là một trận đại chiến.
Hơn nữa còn sẽ cực kỳ khốc liệt.
Trên hư không.
Giọng nói của Qúy Nguyên lại vang lên.
"Hứa Thanh Tiêu."
"Ngươi có tài hoa, có năng lực."
"Bất luận ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào, trong mắt bản hoàng, ngươi quả thật đã cống hiến cho Đại Ngụy."
"Ta có thể cho ngươi một cơ hội, cơ hội gia nhập về phe ta."
"Đế vương cũng sẽ không phải là một nữ nhân."
"Lựa chọn gia nhập về phe ta, tất cả những gì ngươi làm lúc trước bản hoàng đều có thể quên, đợi ta thành đế, ngươi vẫn là Bình Loạn Vương của Đại Ngụy, như thế nào?"
Quý Nguyên không vội vàng đánh một trận với Hứa Thanh Tiêu.
Ngược lại muốn lôi kéo Hứa Thanh Tiêu.