Bên trong kinh đô.
Một mảng im lặng...
Trong vương phủ.
Tất cả mọi người trầm mặc, yên tĩnh đến đáng sợ, duy chỉ có quản gia vẫn đang suy nghĩ có nên làm nóng rượu này hay không.
“Quý Nguyên điệt nhi đang che giấu thực lực sao?”
Có vương gia mở miệng, cảm ứng thảm trạng của chiến trường, không nhịn được hỏi.
Cũng đều là tam phẩm, hai bên chênh lệch quá lớn, Quý Nguyên bị đánh hộc máu, căn bản không có lực chống đỡ.
Điều này là hoàn toàn không hợp lý.
Cùng là tam phẩm, cho dù Hứa Thanh Tiêu có thể thắng, bọn họ cũng có thể chấp nhận, nhưng vấn đề là chiến đấu mang tính đàn áp, đây dường như là chuyện không có khả năng.
Trong Thiên Địa Văn Cung.
Vương Triều Dương cũng luôn theo dõi trận chiến này.
Hắn ta biết Hứa Thanh Tiêu rất mạnh, thân mang Nho thích đạo còn có Võ đạo, mạnh hơn một chút so với Quý Nguyên, hắn ta có thể tiếp nhận.
Nhưng mạnh mẽ như vậy, Vương Triều Dương có chút không thể tiếp nhận.
“Hắn ta đang che dấu thực lực sao?”
Trong Văn Cung.
Vương Triều Dương cau mày.
Cả trận chiến đấu thoạt nhìn, vốn tưởng rằng là một hồi kinh thiên đại chiến, lại không nghĩ tới là đơn phương nghiền ép.
Quý Nguyên bị đánh không hề có lực chống đỡ.
Chuyện này là không hợp lý.
Vương Triều Dương không thể không hoài nghi, Quý Nguyên đang che giấu thực lực.
Nếu không, sao lại như thế này?
Cùng là tam phẩm, có thể có mạnh có yếu, điều này rất hợp lý cũng rất bình thường, nhưng chỉ cần ở trên một đường ngang, sẽ không kém bao nhiêu.
Đó là lý do tại sao, chiến đấu giữa các nhất phẩm chỉ có đồng quy vu tận.
Khi trạng thái hai bên bình thường, chắc chắn chỉ có đồng quy vu tận, không tồn tại kiểu ai giết ai.
Cảnh giới thực lực yếu sẽ chết.
Nhưng Quý Nguyên thua.
Hơn nữa thua rất thảm, bị Hứa Thanh Tiêu đánh cả người nứt xương, toàn là máu tươi.
Nếu nói là đang ngụy trang, thật sự là có chút nói không nên lời.
Nếu không phải ngụy trang, không có khả năng thua thảm như vậy.
“Ý nghĩa của việc hắn ta ẩn giấu thực lực là gì?”
"Muốn lừa gạt tất cả mọi người, thời khắc mấu chốt lại ra tay sao?"
"Quý Nguyên này, tâm cơ như biển mà."
"Xem ra mấy năm nay, là có người ở sau lưng dốc lòng dạy hắn ta."
Vương Triều Dương chắp tay mà đứng, tuy rằng hắn ta không tìm được lý do thích hợp, nhưng so với thừa nhận sự cường đại của Hứa Thanh Tiêu, hắn ta thà rằng tin tưởng Quý Nguyên đang che giấu thực lực.
Chiến trường.
Quý Nguyên bị đánh choáng váng.
Hắn ta căn bản không có bất kỳ một chút năng lực phản kháng nào.
Bị treo lên đánh các loại.
Thật sự rất đau đớn.
Nhưng thật sự làm cho hắn ta thống khổ chính là sự hoài nghi của Hứa Thanh Tiêu.
"Thể hiện bản lĩnh thật sự đi."
"Chớ nên che giấu, chuyện này không cần thiết."
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
Hắn cau mày nhìn về phía Quý Nguyên.
Nói thật, Hứa Thanh Tiêu cũng nóng lên rồi.
Đã nói là dốc hết toàn lực đánh một trận, nhưng không ngờ được Quý Nguyên vẫn luôn che giấu thực lực, bị mình đánh thành bộ dáng này vậy mà vẫn còn không lộ ra lá bài tẩy.
Những lời này nói ra gây tổn thương rất lớn cho Quý Nguyên, hắn ta rất đau đớn.
Sao hắn ta lại không muốn đè Hứa Thanh Tiêu xuống đất mà đập chứ, nhưng vấn đề là thực lực của Hứa Thanh Tiêu bộc phát ra, tuyệt đối không phải cấp bậc tam phẩm này.
Thực sự là quá mạnh mẽ rồi.
Mạnh đến mức vô biên.
Võ đạo chi lực khủng bố thôi không nói, hơn nữa không hiểu sao mang theo một loại áp chế khó có thể nói thành lời.
Bùm.
Cả người hắn ta lại một lần nữa bay ngang, ngọn núi không biết xuất hiện bao nhiêu lỗ thủng, đều là bị chính mình đập xuyên qua.
Khụ.
Lại là một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt Quý Nguyên trắng bệch, hắn ta đã không còn bao nhiêu máu để mà nôn ra.
Tinh thần toàn thân lộ rõ sự suy yếu.
Bị đánh đến bầm dập.
Ầm.
Hứa Thanh Tiêu không khinh địch, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không hiểu Quý Nguyên là dỡ thật hay đang diễn.
Đại thủ ấn của Võ Hoàng đập xuống.
Đánh gãy xương sống của Quý Nguyên tại chỗ.
Giờ khắc này, Quý Nguyên nằm trên một ngọn núi, hắn ta bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Chết không xong, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Cả người đầy máu, tóc rối tung, so với thần thái ngạo nghễ lúc trước, hoàn toàn như hai người khác nhau.
Hắn ta đã vô lực, hoàn toàn bị Hứa Thanh Tiêu đánh phục.
Ít nhất về chiến lực, hắn ta không cách nào chiến thắng Hứa Thanh Tiêu, là cái loại bất luận như thế nào cũng không thể chiến thắng.
Hắn ta hận.
Hận chết Hứa Thanh Tiêu, đồng thời cũng vô cùng nghi hoặc, giữa mình và Hứa Thanh Tiêu vì sao chênh lệch lớn như vậy, chuyện này quá không hợp lý.
Nhưng mặc kệ là hận hay là nghi hoặc, hiện tại mình giống như cừu non đang chờ làm thịt, bị Hứa Thanh Tiêu bóp chặt.
"Có chịu phục pháp hay chưa?"
Tại thời điểm này.
Hứa Thanh Tiêu đi tới trước mặt Quý Nguyên, nhìn hắn ta tê liệt trên mặt đất, sắc mặt của Hứa Thanh Tiêu lạnh như băng.
Giờ này khắc này, Hứa Thanh Tiêu đại khái đã biết là tình huống gì.
Quý Nguyên hẳn là không diễn.
Bởi vì điều này không cần thiết, đánh lại thì đánh, đánh không lại cho dù là muốn giấu một tay, cũng không đến mức như vậy, bị mình đánh không ngóc đầu dậy nỗi.
Nếu thật sự muốn giấu một tay, hẳn là giấu cho đến cùng, nơi đó sẽ giống như Quý Nguyên, bị đánh đấm các loại.
Trong một thời gian ngắn.
Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng hiểu được mình mạnh cỡ nào.
Hoàn mỹ tam phẩm, vô địch đồng cảnh.
Đan thần cổ kinh không có gạt mình.
Hơn nữa phương diện Võ đạo của mình vẫn chưa đạt tới cực hạn, không có dốc lòng tu luyện qua đại thủ ấn của Võ Hoàng, nếu không thì thực lực còn có thể tăng lên một phần.
Nhưng võ đạo cũng không phải sở trường của mình, cái này cũng có thể hiểu được.
Có thể đánh bại loại thiên tài Võ đạo như Quý Nguyên cũng đã đủ rồi, không theo đuổi hoàn mỹ cực hạn hoàn toàn.
Nằm trên mặt đất.
Quý Nguyên nhìn Hứa Thanh Tiêu, khóe miệng hắn ta rỉ máu tươi, vạt áo cũng tràn đầy máu đỏ sẫm.
Giờ này khắc này, trong ánh mắt hắn ta tràn đầy lòng không phục, cũng tràn ngập oán hận cùng tức giận.
Hắn ta không phục.
Nhất định không phục.
Chuyện này rất bình thường, đổi lại là ai bị đánh đập như vậy, là ai cũng sẽ không phục.