Bên ngoài nhà Trần Nho.
Quý Nguyên rưng rưng nước mắt, dập đầu, nhận sai.
Hắn ta dùng giọng nói run rẩy để xin lỗi Trần Chính Nho.
Giọng nói không lớn, nhưng rất nhiều người đều có thể nghe thấy, một màn này cũng bị dân chúng chung quanh nhìn thấy.
Dân chúng trầm mặc, một đám nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Không thể không nói, mặc kệ là rồng hay hổ, ở trong kinh đô quả nhiên là Hứa Thanh Tiêu cuồng nhất.
Sự thật chứng minh, người trêu chọc Hứa Thanh Tiêu, thật sự không có kết cục tốt.
Rất nhanh, đợi dập đầu nhận sai xong.
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu tiếp tục vang lên.
"Người đâu, áp giải Quý Nguyên vào trong Đại Lý tự."
"Bát môn kinh binh thay phiên nhau trực, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiếp xúc với Quý Nguyên, ngoại trừ hoàng lệnh ra, ai dám tiếp xúc với Quý Nguyên, giết tất bất luận tội."
Hứa Thanh Tiêu hạ lệnh.
Nói xong lời này, hắn đi về phía trước, lại một lần nữa làm gãy hai tay hai chân Quý Nguyên, miễn cho hắn ta ở trong lao gây chuyện.
Ngay tại lúc này.
Quý Nguyên ngất xỉu tại chỗ.
Đau đớn là thứ yếu, xấu hổ là quan trọng nhất.
Trong lòng hắn ta bi phẫn xen lẫn, dựa theo suy nghĩ của hắn ta, cốt truyện hẳn là mình đại chiến trăm hiệp với Hứa Thanh Tiêu, tuy rằng không có nghiền ép Hứa Thanh Tiêu, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là đánh bại Hứa Thanh Tiêu.
Để cho Hứa Thanh Tiêu biết, cái gì gọi là hoàng tử Đại Ngụy.
Nhưng không nghĩ tới chính là, mình thua còn không nói.
Còn thiếu chút nữa bị Hứa Thanh Tiêu ném vào hố phân.
Hiện giờ lại quỳ xuống dập đầu xin lỗi, loại sỉ nhục này, làm cho Quý Nguyên đau không muốn sống nữa, cả người hắn ta đều choáng váng, người tê dại, hoàn toàn tê dại.
Không lâu sau đó.
Một đoàn kinh binh xuất hiện, nhanh gọn lẹ kéo Quý Nguyên đi.
Quý Nguyên là hoàng tử không sai.
Nhưng những kinh binh này càng nghe theo mệnh lệnh của Hứa Thanh Tiêu, ra lệnh một tiếng, người trực tiếp bị kéo đi.
Nhìn theo Quý Nguyên bị kéo đi.
Hứa Thanh Tiêu cũng không bỏ qua như vậy.
Bước chân của hắn rất nhanh, đi tới bên ngoài Thiên Địa Văn Cung.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt các thế lực khắp nơi, không khỏi đồng loạt rơi vào trên người Hứa Thanh Tiêu.
Mọi người tò mò, suy đoán Hứa Thanh Tiêu muốn động thủ với Thiên Địa Văn Cung.
Ầm.
Quả nhiên, ngay khi Hứa Thanh Tiêu đến Văn Cung, hắn tung ra một quyền, hung hăng nện vào Văn Cung, phát ra một tiếng vang to lớn rền trời.
Cả tòa Văn Cung chấn động không thôi, ảnh hưởng không lớn, nhưng thanh thế to lớn.
"Trước khi Long Đỉnh Trung Châu sinh ra, nếu Thiên Địa Văn Cung dám làm loạn, giết tất bất luận tội."
"Văn Cung Đại Ngụy chính là kết cuộc của các ngươi."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn sắp rời đi rồi, trước khi đi, có một số việc hắn nhất định phải làm.
Lần này rời đi mấy tháng, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, Hứa Thanh Tiêu không biết.
Nhưng không thể không đề phòng một tay.
Cảnh cáo trước nếu như trong khoảng thời gian mình vắng mặt, cho dù là Văn Cung hay Phiên vương ai dám làm loạn, trở về sẽ xử tội chung.
Hắn muốn giải trừ tai họa dị thuật này, cũng phải điều tra rõ ràng một số chuyện.
Thậm chí, Hứa Thanh Tiêu tính đi Tiểu Lôi Âm Tự một chuyến.
Hắn muốn đi Tây Châu, truyền Đại Thừa Phật Pháp thật sự ra, mượn Đại Thừa Phật Pháp để hoàn toàn thu phục Phật môn, cũng thuận tiện nhìn xem Tuệ Tâm này rốt cuộc có thích hợp trở thành người phát ngôn Phật đạo của mình hay không.
Nếu như thích hợp coi như là gián tiếp khống chế toàn bộ Phật môn.
Theo sau lời cảnh cáo của Hứa Thanh Tiêu.
Thiên Địa Văn Cung rất yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều biết, Hứa Thanh Tiêu đang lập uy.
Trong Văn Cung, Vương Triều Dương chắp tay mà đứng.
"Ngươi đắc tội tất cả mọi người, mất đi tất cả cơ hội, nếu có bản lĩnh, ngươi không được phạm sai lầm một lần nào, nếu không, a..."
Đây là giọng nói của Vương Triều Dương.
Cũng là câu trả lời của hắn ta.
Hắn ta không quan tâm Hứa Thanh Tiêu lập uy gì, cũng không tức giận, ngược lại nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu về tình hình hiện tại của hắn.
Quả thật Hứa Thanh Tiêu đều đã đắc tội hết một lượt những người nên đắc tội rồi
Sở dĩ Hứa Thanh Tiêu vẫn có thể kiêu ngạo, là bởi vì Hứa Thanh Tiêu không phạm sai lầm nào.
Nhưng nếu Hứa Thanh Tiêu phạm sai lầm, đi nhầm một bước cờ, chính là thân bại danh liệt.
"Yên tâm, trước khi bản vương phạm sai lầm, sẽ diệt trừ toàn bộ tai họa."
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh mở miệng.
Hắn không quan tâm đến lời đe dọa, để lại một lời cảnh báo.
Sau một khắc, hắn không nói nhiều, trực tiếp đi về phía vương phủ.
Mọi thứ đã kết thúc.
Mọi người cũng ý thức được thực lực của Hứa Thanh Tiêu mạnh đến mức nào.
Cũng đều là tam phẩm, nhưng Hứa Thanh Tiêu còn dạy cho võ giả cùng cấp một bài học.
Nhất là đối với đệ tử Tiên môn mà nói, sau khi bọn họ so sánh, cân nhắc một phen, phát hiện nếu chống lại Hứa Thanh Tiêu, dưới tình huống cùng cảnh giới, chỉ sợ so với Quý Nguyên còn thảm hơn.
Đối với thực lực của Hứa Thanh Tiêu, mọi người nghĩ đại đa số đều cho rằng đây là điểm tốt mà tu luyện hệ thống khác nhau đem lại.
Ngoài ra, không thể tìm ra lý do thứ hai.
Cũng chính vì vậy, tâm tư của rất nhiều người bắt đầu hoạt động, muốn thử tu luyện các hệ thống khác nhau, xem có thể trở nên mạnh mẽ hay không.
Dù sao đi nữa.
Chuyện này cũng đã dừng lại ở đây.
Quý Nguyên bị áp giải đến Đại Lý tự, ít nhất có thể yên đến vài tháng.
Ở phía xa xa.
Sắc mặt của đám người Hoài Ninh thân vương khó coi, chư vương có vẻ rất trầm mặc, nhưng cuối cùng đều không nói một lời, đi theo Hoài Ninh vương rời khỏi nơi này.
Và cứ thế.
Trận hỗn loạn này cũng hoàn toàn được bình ổn, từ lúc Quý Nguyên nhận sai đã kết thúc.
Không ai có thể ngờ rằng, lúc Quý Nguyên tới, có bao nhiêu kiêu ngạo ương ngạnh, hiện giờ chưa đến bốn năm canh giờ, kết cuộc sẽ thảm như vậy.
Đêm đã khuya, sau khi sự tình kết thúc, dân chúng kinh đô đã mệt mỏi, mặc dù là muốn thảo luận, nhưng không chịu nổi mệt mỏi, nhao nhao trở về nghỉ ngơi, dự định ngày mai lại bàn luận tiếp.
Và cứ thế, kinh đô Đại Ngụy hoàn toàn yên tĩnh lại.
Cho đến giờ sửu.
Màn đêm buông xuống.
Hoàng cung Đại Ngụy, trong Dưỡng Tâm điện.
Bóng dáng Hứa Thanh Tiêu xuất hiện ở đây.
Có điều mang đến một thứ, là nhất phẩm Thần Vũ Đại Pháo.