Trên mặt Mộ Nam Bình mang theo nụ cười, giới thiệu muội muội với hai người Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ là, còn chưa kịp đợi hai người trả lời.
Ánh mắt Mộ Nam Ninh lại một lần nữa rơi vào trên người Hứa Thanh Tiêu.
“Chúng ta từng gặp nhau rồi phải không?”
Mộ Nam Ninh nhìn chằm chằm về phía Hứa Thanh Tiêu.
Trong ánh mắt đều tràn đầy vẻ nghi hoặc. Nàng trực tiếp mở miệng, đáng gãy lời nói của ca ca.
“Chưa từng.”
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp lắc đầu, trả lời không do dự chút nào.
“Sao ngươi trả lời ta chắc chắn quá vậy?”
Mộ Nam Ninh nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, đôi mắt đẹp có hơi nhíu lại như đang chất vấn.
“Quận chúa quốc sắc thiên hương, chính là một mỹ nhân tuyệt sắc, người thường chỉ cần gặp một lần chỉ sợ là cả đời cũng khó quen. Tại hạ cũng chỉ là người phàm, vừa nhìn một lần đã biết sẽ không quên được quận chứa, cho nên tuyệt đối là chưa bao giờ gặp nhau.”
Hứa Thanh Tiêu nửa khen nửa giải thích.
Dù sao cũng chưa từng gặp qua.
Không nghe, không nghe, ngươi không có chứng cứ thì Hứa Thanh Tiêu ta vẫn cứ là chính nhân quân tử.
“Thật sao?”
Mộ Nam Ninh vẫn còn hơi không tin, bởi vì nàng luôn cảm thấy hình như mình đã gặp Hứa Thanh Tiêu ở đâu rồi.
Nhưng mà cuối cùng gặp qua ở nơi nào thì nàng lại không nhớ gì hết.
Chỉ có cảm giác quen thuộc.
“Tất nhiên là thật rồi.”
Những lời này của Hứa Thanh Tiêu cực kỳ cẩn thận giọt nước cũng không lọt, nàng xinh đẹp như vậy, người bình thường gặp rồi chỉ sợ cả đời cũng không quên.
Giống như Lý Hâm ở bên cạnh hắn vậy.
Cho nên câu trả lời này hợp tình hợp lý.
“Xem ra Hứa huynh có duyên phận cùng lệnh muội nhỉ, muội muội này của ta cho dù ngày thường có hơi bướng bỉnh nhưng mà tuyệt đối sẽ không nói chuyện cùng nam tử khác đâu, đây quả nhiên là duyên phận.”
“Nào, vì duyên phận, kính một chén.”
Mộ Nam Bình mở miệng, mặt mày vui vẻ, đồng thời cũng giơ ly lên.
Hứa Thanh Tiêu và Lý Hâm cũng lần lượt giơ ly lên, Mộ Nam Ninh vẫn nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, chẳng qua ca ca của mình đang ở đây, cho nên nàng vẫn phải nể mặt một chút.
Bốn người nâng chén, sau khi uống một hớp thì đặt chén rượu xuống.
“Hứa huynh, trước mắt, kỳ thi phủ đã kết thúc, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì huynh chắc chắn đứng đầu.”
“Tiếp theo, Hứa huynh dự định thế nào?”
Mộ Nam Bình hỏi.
“Tạm thời ta vẫn chưa biết, chắc là sẽ về nhà đọc thêm ít sách, đợi năm sau lên kinh đi thi. Ta cũng không muốn thi rớt, miễn cho làm trò cười cho thiên hạ.”
Hứa Thanh Tiêu cười nói.
Đây cũng là kế hoạch tạm thời của hắn, đứng đầu thi phủ là chuyện chắc chắn rồi, làm sao có chuyện viết ra tuyệt thế văn chương mà lại không giữ vị trí đệ nhất.
Sau khi đứng đầu thi phủ, hắn sẽ về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian, trồng hoa, nuôi chó, bình thường không có chuyện gì làm thì sẽ đọc sách, trước tiên cứ biến mất một khoảng thời gian rồi tính.
Phải để thanh danh của mình chìm xuống một chút, nếu không, cứ để tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ có thêm kẻ địch.
Khiêm tốn cũng không phải chuyện xấu.
Đương nhiên tất cả những chuyện này đều là do Trình Lập Đông ép hắn, hắn giờ nào khắc nào cũng phải đề phòng, giống như một quả bom hẹn giờ, có trời mới biết lúc nào nó sẽ nổ.
“Hứa huynh quả nhiên trầm tĩnh, có được thanh danh như vậy mà vẫn muốn chuyên tâm đọc sách, quả nhiên là tâm gương mẫu mực của người đọc sách chúng ta, ngu đệ bội phục.”
Mộ Nam Bình cảm khái một tiếng, chỉ vì Hứa Thanh Tiêu thật sự là quá trầm ổn. Đệ nhất thi phủ, Nho tiến bát phẩm, trước có thiên cổ danh từ, sau có tuyệt thế văn chương.
Bất kể là chuyện nào cũng có thể làm cho những người đọc sách bình thường ghi nhớ cả đời, nhưng mà Hứa Thanh Tiêu lại nguyện ý hồi hương tĩnh tâm đọc sách.
Khí lượng này, hắn ta không thể không bội phục.
Nhưng bội phục thì bội phục, có mấy lời Mộ Nam Bình vẫn phải nói.
“Hứa huynh có được khí phách như vậy thật sự là đáng được kính nể, nhưng mà trước đó ngu đệ có nghe nói, hôm qua triều đình đã phái người tiếp nhận tuyệt thế văn chương, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sau khi xem qua, chắc chắn bệ hạ sẽ cực kỳ vui mừng.”
“Mà hai vị đại Nho và ba vị quốc công dường như cũng đều có thiện cảm với Hứa huynh.”
“Nếu trong tương lai Hứa huynh muốn đi theo quan lộ thì từ giờ trở đi, huynh nên vận doanh tinh tế chứ không thể tùy ý mà đi.”
Mộ Nam Bình lên tiếng, những lời này của hắn ta thật ra là đang âm thầm chỉ điểm.
“Ồ, vận doanh chi pháp là như thế nào? Ngu huynh còn thỉnh đệ chỉ cho một phen.”
Đối với sự biến động của thế cục triều đình, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. Ngoại trừ sự phát triển đại khái của quốc gia thì tranh đấu bè phái, văn võ so tài, tranh giành lợi ích, Hứa Thanh Tiêu căn bản chẳng biết chút gì.
Bây giờ Vĩnh Bình thế tử xuất hiện, quả thật có thể để hắn biết trước được một ít thông tin.
“Ngu đệ cũng chỉ tùy ý nhắc đến, thỉnh giáo thì có chút không nhận nổi.”
“Chẳng qua đệ có thể nói cho huynh trưởng nghe một ít chuyện bên trong triều đình.”
Mộ Nam Bình cười khẽ một tiếng sau đó gắp một miếng đồ ăn nói.
“Ta vẫn còn một món ăn chưa lên tới, vẫn chưa được tận hứng, Lý huynh, có thể nhờ huynh giúp ta đi hối thúc hay không?”
Mộ Nam Bình cười cười, nhìn về phía Lý Hâm.
Đàm luận chuyện trong triều thì tất nhiên không thể nói lung tung, nhất là ngay trước mặt người ngoài.
Hắn ta muốn lôi kéo Hứa Thanh Tiêu cho nên có thể nói, nhưng cũng sẽ không nói hết hoàn toàn.
Vì Hứa Thanh Tiêu không được xem là người ngoài. Lý Hâm tuy là con trai Phủ quân, hắn ta nhìn ra được đối phương muốn nịnh bợ mình, nhưng điều này không có nghĩa là mình tin tưởng người này.
Mặc dù hắn là thế tử cao quý, nói một ít chuyện trong triều đình, cho dù có truyền ra ngoài đi chăng nữa thì cũng không sao.
Nhưng đến trình độ này của hắn thì có đôi khi vẫn phải nói năng cẩn thận, nếu không lỡ như có người muốn gây rắc rối, lấy chuyện này ra làm lý do thì trong lòng hắn ta cũng sẽ không vui.
“Được, thế tử chờ ta một lát, ta đi hối thúc.”
Lý Hâm khẽ gật đầu, tất nhiên y hiểu được ý tứ của đối phương, lập tức đứng dậy rời đi.
Hứa Thanh Tiêu uống một hớp rượu.
Vòng tròn quyền quý có đôi khi chính là vô tình như thế đấy.
Khi cần tới ngươi thì gọi ngươi một tiếng Lý huynh, đến lúc không cần, chỉ cần tùy tiện một câu là đẩy ngươi ra ngay.
Đối với điểm này, Hứa Thanh Tiêu nhìn thấu, cũng rất rõ ràng.
Không có cái gì gọi là thỏa mái hay không thoải mái ở đây, đây chính là hiện thực.
Đợi sau khi Lý Hâm đi rồi, Mộ Nam Bình cất giọng.
“Hứa huynh, từ lúc bệ hạ đăng cơ, Đại Ngụy rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, chính là lúc cần dùng người.”
“Hứa huynh có đức độ, kiêu mà không ngạo, hơn nữa, có thể tĩnh tâm đọc sách cũng là một chuyện tốt. Nhưng thế cục rung chuyển, vào lúc này, nếu huynh nhập kinh chia sẻ sầu lo với bệ hạ thì tiền đồ vô hạn.”