Cũng vào lúc này, giọng của Vương Triều Dương vang lên:
“Kiếm thứ tư, ngươi đã không còn bất kỳ thủ đoạn nào nữa rồi.”
“Thánh khí, long đỉnh Đại Ngụy đã không thể nào sử dụng được nữa, uy lực ẩn chứa trong thanh kiếm thứ năm này vượt qua bốn kiếm kia nhiều, uy lực của nó là tất cả sức mạnh của trời đất cộng lại.”
“Hứa Thanh Tiêu, hôm nay bản thánh thay trời hành đạo, tru sát tà ma."
Giọng của Vương Triều Dương lại vang lên lần nữa.
Hứa Thanh Tiêu đã chống được bốn kiếm ý trước, hắn vốn không thèm để ý, so với đám người Hoài Ninh thân vương đang lo lắng kia, Vương Triều Dương lại lộ ra vẻ cực kỳ thong dong.
Bởi vì hắn biết thánh ý phán quyết đại diện cho điều gì, cũng biết ý nghĩa của thánh ý phán quyết là như thế nào.
Tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Năm đạo thánh ý mỗi đạo đều đại diện cho một loại sức mạnh thiên địa, khi Hứa Thanh Tiêu ngăn cản được thanh kiếm thánh ý thứ nhất, vậy thanh kiếm thánh ý thứ hai sẽ càng mạnh hơn, cứ lặp đi lặp lại như thế mãi cho đến thanh kiếm thánh ý thứ năm.
Nó sẽ có được sự gia trì của tất cả sức mạnh thánh ý.
Có được sự tán thành của thiên địa nghĩ là có thể chém Hứa Thanh Tiêu được rồi, hắn đã phạm vào tội lớn ngập trời, trời đất cũng không thể dung thứ.
Mượn nhờ Hạo Nhiên chính khí đúng là có thể tiêu diệt được Hứa Thanh Tiêu.
Thanh kiếm thánh ý thứ năm rất có thể sẽ lấy mạng Hứa Thanh Tiêu.
Khi Vương Triều Dương nói xong câu này.
Giọng Quý Linh cũng vang lên theo:
“Làm càn.”
“Vương Triều Dương ngươi đúng là to gan.”
Nữ đế lên tiếng, nàng nhìn thẳng về phía Vương Triều Dương, trong mắt mang toàn sự lạnh lùng, sát cơ cũng lộ ra ngoài.
Đối mặt với sự răn dạy của nữ đế, Vương Triều Dương cũng không cảm thấy bối rối gì cả, hắn chắp tay hướng về phía nữ đế nói:
“Bệ hạ, thay trời hành đạo là chức trách của Nho đạo, mong bệ hạ đừng vì tình cảm cá nhân mà gây họa cho chúng sinh.”
Vương Triều Dương trả lời như vậy.
Không để hoàng quyền vào mắt chút nào, còn ngang ngược càn rỡ hơn so với Văn cung Đại Ngụy trước đó.
Đương nhiên đây cũng là trạng thái bình thường, dù sao suy cho cùng thì người của Văn cung Đại Ngụy cũng là người của Đại Ngụy, đã cắm rễ sâu từ lâu, nếu như không phải Văn cung Đại Ngụy lựa chọn rời khỏi vương triều Đại Ngụy, thì kết cục cũng sẽ không thê thảm như vậy.
Nhưng Vương Triều Dương thì khác, hắn tự nhận mình là đời sau của đại thánh nhân, không có bất kỳ lòng cảm mến nào đối với vương triều Đại Ngụy.
Đây là do đang ở vương triều Đại Ngụy nên mới gọi một tiếng bệ hạ.
Nếu như rời khỏi vương triều Đại Ngụy rồi, không chừng Vương Triều Dương sẽ đối thành một cách xưng hô khác.
“Vậy hôm nay ngược lại trẫm muốn nhìn xem cuối cùng thì ngươi có bài tẩy gì.”
“Truyền khẩu dụ của trẫm.”
“Tập kết Bát Môn kinh binh vây quét ba ngàn đại nho, phá Thiên Địa Văn cung.”
“Nếu như Hứa ái khanh có chút tổn thương nào, trẫn muốn cho các ngươi chết không chỗ chôn thân.”
Quý Linh cũng không kiêng kỵ chút nào, chuyện đã đến nước này rồi, nàng không thèm cân nhắc quyền mưu gì nữa.
Ai dám chọc nàng thì giết người đó.
Khi Quý Linh lên tiếng.
Trong phút chốc, vẻ mặt Vương Triều Dương có hơi khó coi.
Hắn biết Quý Linh không nói đùa.
Hắn có cách thoát khỏi Đại Ngụy nhưng vấn đề là ba ngàn đại nho trốn không thoát được, đây là đội hỗ trợ mạnh nhất của hắn.
Có ba ngàn đại nho ở đây, sau này khi hắn truyền đạo sẽ thuận tiện hơn nhiều, nếu như ba ngàn đại nho chết ở nơi này.
Vậy thì phiền to rồi.
Sẽ cực kỳ bất lợi đối với hắn.
“Bệ hạ, bởi vì ma mà giết nho, quốc vận Đại Ngụy sẽ không còn nữa, ngài thật sự muốn đi đến bước này hay sao?”
Vẻ mặt Vương Triều Dương khó coi nhìn về phía nữ đế nói vậy.
“Nếu như Đại Ngụy mất đi Hứa ái khanh thì quốc vận cũng đâu còn nữa?”
“Vương Triều Dương, trẫm cho ngươi một cơ hội.”
Quý Linh lên tiếng, lời nói của nàng cực kỳ quả quyết. Nếu như Hứa Thanh Tiêu thật sự bị hại, quốc vận Đại Ngụy đã xem như là không còn nữa, thà rằng cứ như vậy, trực tiếp một chút thì hơn.
Dài dòng cái quái gì?
Đối với câu nói này của nữ đế, Vương Triều Dương siết chặt nắm đấm, hắn có hơi trầm mặc, đang bồi hồi do dự.
Nhưng vào lúc này.
Bên trên Thiên Địa Văn cung.
Kiếm mang của đại thánh nhân đột nhiên bộc phát ra ánh sáng vô cùng óng ánh, hừng hực đến đáng sợ.
Xông lên đến tận mây xanh.
Thánh ý khủng khiếp tản ra khắp toàn bộ kinh đô Đại Ngụy, sau đó tràn ra một đường.
Đây là thánh ý đã hoàn toàn khôi phục, kiếm của đại thánh nhân sắp chém xuống rồi.
“Đi, mời nhất phẩm Đại Ngụy trở về. Hôm nay, trảm thánh.”
Giờ khắc này, giọng của Nữ đế vang lên.
Nàng không nói nhiều gì thêm, trực tiếp hạ thánh chỉ xuống mời nhất phẩm Đại Ngụy trở về muốn chém chết Vương Triều Dương.
Nhưng vẻ mặt Vương Triều Dương lại đột nhiên thay đổi:
“Bệ hạ.”
“Đây không phải là thánh ý của ta.”
“Không liên can gì đến ta.”
Vương Triều Dương lên tiếng, khi hắn nhìn thấy cảnh này cũng có hơi ngạc nhiên bởi vì hắn đã không tiếp tục khống chế sức mạnh thiên địa nữa.
Theo lý mà nói, đạo kiếm thánh nhân cuối cùng không thể hạ xuống.
Hắn cũng có hơi luống cuống, có vẻ không biết phải làm sao.
Trên thực tế thì có giết Hứa Thanh Tiêu hay không không có ý nghĩa gì quá lớn, hôm nay hắn đến đây là có ý định khác, hắn muốn làm giao dịch.
Muốn giao dịch một lần với Nữ đế.
Mà tiền đặt cược của giao dịch này chính là Hứa Thanh Tiêu, tất cả những điều này đều nằm trong sự khống chế.
Hứa Thanh Tiêu phải chịu bốn kiếm cũng là điều nằm trong dự kiến của hắn.
Hứa Thanh Tiêu chống không nổi một kiếm cuối cùng cũng là chuyện đương nhiên, chẳng qua hắn có chừng mực, vào lúc này sẽ cố ý dừng lại, bàn giao dịch với Nữ đế.
Thật sự không ngờ thế mà thanh kiếm thứ năm lại không bị khống chế, bản thân tự thức tỉnh.
Thánh ý vô tận.
Thật sự đã vượt qua ý chí của bốn thánh nhân trước, bởi vì đây là ý chí của đại thánh nhân, cũnglaf sức mạnh mà tất cả sức mạnh thiên địa trước đó ngưng tụ lại gia trì mà có.
Chỉ từng sợi thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy ngạt thở, đủ làm người ta cảm thấy sợ hãi.