Đột nhiên, Hứa Thanh Tiêu chợt tỉnh táo ra.
Trước mắt hẳn là lúc đấu trang gay gắt nhất của triều đình Đại Ngụy.
Văn thần và võ tướng cơ hồ là thế cục không thể nào hóa giải được.
Nếu như bị liên lụy thì mặc kệ mình có đứng về bên nào đi chăng nữa, mình cũng đều thua.
Bởi vì trận tranh đấu này không có bên thắng, chỉ có bên thua.
“Hứa huynh, nhất định phải suy nghĩ cho thật rõ ràng, nếu không lỡ như bước sai một bước thì sẽ ngã vào hố sâu vạn trượng.”
Vĩnh Bình thế tử cũng nhắc nhở như vậy.
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu.
Cũng vào lúc này, âm thanh của Mộ Nam Ninh lại vang lên một lần nữa.
“Quả nhiên là nhàm chán.”
“Đồ ăn cũng đều ăn sạch hết rồi mà còn ở đây trò chuyện gì chứ?”
“Hứa huynh, vừa rồi bản quận chúa đối với ngươi có chút thất lễ, như vậy đi, bản quận chúa mời ngươi đi Võ Hưng lâu chơi.”
“Ăn uống chơi bời bao nhiêu đều tính trên người bản quận chúa, xem như là bồi tội, thế nào hả?”
Mộ Nam Ninh mở miệng.
Đề nghị đi Võ Hưng lâu.
khiến Hứa Thanh Tiêu thiếu điều hô lên “được lắm con nhóc này”.
Đến cả Văn Hiên lâu ta cũng không đi mà ngươi còn bảo ta đi Võ Hưng lâu?
“Không được nói bậy.”
Mộ Nam Bình mở miệng, bảo muội muội không nên nói lung tung.
Còn không đợi Hứa Thanh Tiêu kịp phản ứng thì mộ Nam Bình đã tiếp tục mở miệng.
“Đi Văn Hiên lâu.”
Dưới Vọng Nguyệt lâu.
Hứa Thanh Tiêu sóng vai cùng Lý Hâm.
Lý Hâm đi hối thức ăn hết một canh giờ, vẫn luôn chờ đợi ở bên ngoài, bây giờ nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu đi xuống thì không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Thân là quyền quý, Lý Hâm càng thêm hiểu rõ sự khác biệt giữa các vòng quan hệ. Chờ một canh giờ cũng không là gì cả, chỉ là, khi nghe Hứa Thanh Tiêu nói muốn đi Văn Hiên lâu thì Lý Hâm lại thấy tò mò.
“Hứa huynh, không phải huynh nói sẽ không đi sao?”
Lý Hâm hiếu kì hỏi.
“Thế tử và quận chúa muốn đi, ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể đi theo làm bạn.”
Hứa Thanh Tiêu có chút bất đắc dĩ.
Hắn vốn không muốn đi mà.
Nhưng mà không đi thì không được.
Thứ nhất, hắn biết rõ tính cách của Mộ Nam Ninh.
Thứ hai, hắn còn muốn trò chuyện thêm với Mộ Nam Bình, biết nhiều hơn vài thứ chỉ có lợi chứ không có hại.
Cho nên lúc này mới quyết định đi Văn Hiên lâu.
Nhưng trong lòng Hứa Thanh Tiêu cũng đã thầm quyết định.
Chỉ đi một lần.
Chỉ lần này thôi.
Lần sau sẽ không đi nữa.
“Nói cũng đúng.”
Lý Hâm gật đầu, thế tử muốn đi chơi, cùng đi một chút cũng là chuyện bình thường.
“Đúng rồi, Hứa huynh, đừng quên đã đồng ý lời mời mấy ngày nữa nha.”
Lý Hâm bỗng nhiên mở miệng, nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu không nên quên chuyện yến hội.
“Là lệnh tôn mời sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Ừ, phủ Nam Dự vừa xây xong một tòa lâu mới, dùng để trấn phong thủy, cho nên mới mở tiệc chiêu đãi trong phủ. Có rất nhiều Nho sinh và phu tử tham dự, thế tử cũng sẽ đi.”
Lý Hâm trả lời.
“Lầu mới?”
Có giáp thuyên không?
(Giáp thuyên tức Formaldehyde, chất được sử dụng rộng rãi trong vật liệu xây dựng và nội thất, bị các bác sĩ nghi ngờ là nguyên nhân dẫn đến tình trạng gia tăng trẻ em bị ung thư máu ở Trung Quốc)
Hứa Thanh Tiêu có chút hiếu kì.
“Ừ, thật ra thì phải xây dựng xong mấy năm trước rồi, nhưng sau đó bị một vài chuyện làm trễ nãi. Bây giờ bệ hạ đăng cơ, cũng mang theo chút ý chúc mừng.”
Lý Hâm nói xong, Hứa Thanh Tiêu gật đầu. Tham gia yến hội thì tham gia thôi, quen biết nhiều vài người cũng không phải là chuyện xấu.
Quan trọng nhất là, phải lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Lý Quảng Tân, mặc dù Lý Quảng Tân tin tưởng mình nhưng vẫn là vấn đề danh khí. Cần phải làm cho Lý Quảng Tân thật sự cảm thấy mình tuyệt đối không thể nào tu luyện dị thuật.
Như vậy là có thể hoàn toàn đè chết Trình Lập Đông.
Ừ, rất tốt.
Hai người sánh vai nhau, đi về phía Văn Hiên lâu.
Thế tử ở phía sau, hắn ta có chuyện phải nói với Mộ Nam Ninh.
“Tiểu muội, muội có biết vừa rồi đã gây ra thị phi thế nào không?”
Mộ Nam Bình hơi bực tức mà.
Hắn ta cố ý đi phía sau chính là vì muốn nói vài chuyện với Mộ Nam Ninh.
“Ca, không đến mức vậy chứ? Không phải chỉ là nói sai một câu thôi sao? Hơn nữa đúng là muội cảm thấy hắn nhìn rất quen. Ca không tin thì muội cũng không biết làm sao.”
Nghĩ đến lát nữa được đến Văn Hiên lâu, Mộ Nam Ninh cực kỳ vui vẻ. Nghe ca ca trách cứ cũng không tức giận chút nào.
“Ta hỏi muội, muội có chứng cứ chứng minh không?”
Mộ Nam Bình hỏi.
“Chắc chắn là không có rồi, nằm mơ lấy đâu ra chứng cứ ?”
Mộ Nam Ninh trả lời.
“Đã không có chứng cứ mà muội còn ăn nói lung tung, làm ô uế sự trong sạch của người ta.”
“Tương lai người này rất có triển vọng, nếu như muội đắc tội với hắn sẽ không phải chuyện tốt đối với nhà chúng ta.”
Mộ Nam Bình nghiêm túc nói, không hề có ý đùa giỡn chút nào.
“Rất có triển vọng? Cỡ nào?”
Mộ Nam Ninh có hơi hiếu kì, nàng chưa bao giờ thấy ca ca mình đánh giá một người cao đến thế.
“Hắn có Nho thần chi tướng, về phần cuối cùng có thể đi được bao xa thì vi huynh không thể đoán trước được.”
“Nhưng muội phải nhớ, những chuyện như vậy đừng nên nhắc tới nữa. Còn có một chuyện, muội cảm thấy hắn thế nào?”
Mộ Nam Bình đánh giá rất cao.
Cái gọi là Nho thần chính là sự kết hợp giữa Nho đạo và văn thần. Đại Ngụy có không ít đại Nho nhưng trên cơ bản thì họ đều ở trong Hàn Lâm viện, những người toàn tâm tham chính đích thực thì chẳng có bao nhiêu. Dù sao thì đọc sách là chuyện chính, họ cũng chẳng muốn tranh đấu gì.
Mà văn thần mới là người cầm quyền chân chính của triều đình Đại Ngụy. Tam tỉnh lục bộ cần nhất là nhân tài trị quốc chứ không phải đạo sư trên tinh thần.
Ví dụ như một người đã có Nho đạo phẩm giai.
Lại là một vị đại thần có năng lực, loại người này không ai chèn ép được, tiền đồ tương lai đúng là vô hạn.
Mộ Nam Bình cho rằng Hứa Thanh Tiêu có loại năng lực này.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu có thể đi đến đâu thì hắn ta không thể đoán trước được.
Cho nên Mộ Nam Bình thật sự hy vọng muội muội mình có thể để mắt tới Hứa Thanh Tiêu, nếu như có thể liên hôn thì sẽ là chuyện tốt đối với Vĩnh Bình quận phủ.
“Tạm được, hào hoa phong nhã, cũng hiểu lễ nghĩa, so với những người vừa nhìn thấy muội đã hận không thể ăn muội luôn thì quả thật không tệ, chỉ là muội cảm thấy…”
Cảm giác của Mộ Nam Ninh đối với Hứa Thanh Tiêu chính là hào hoa phong nhã, không chăm chăm nhìn vào ngoại hình của nàng.
Nhưng vấn đề chính là, nàng vẫn cảm thấy Hứa Thanh Tiêu… có gì đó là lạ.
Chỉ là, vừa nói được nửa câu, Mộ Nam Ninh cảm giác được ánh mắt của ca ca, nàng lập tức khoát tay áo nói:
“Được rồi, không nhắc tới nữa, đi Văn Hiên lâu ngay nào, đừng nói nữa.”
Thấy Văn Hiên lâu đang ở cách đó không xa, Mộ Nam Ninh mừng rỡ trong lòng, cũng không nói thêm gì.
Còn Mộ Nam Bình thì lại thở dài, hắn ta thật sự không hiểu được muội muội nhà mình cuối cùng đã xảy ra chuyện gì nữa, đột nhiên lại trở nên thế này, không có cảm giác với nam nhân nhưng lại có hứng thú với nữ nhân.
Nhất định phải thay đổi cái nết này mới được.