Phương án của hắn cũng đơn giản, mềm cứng cùng dùng, nếu Đại Ngụy đồng ý dùng chung, mọi người trong ngoài đều vui vẻ, mất tý lợi ích cũng chẳng sao, tóm lại là vì Thiên Lôi đại pháo Nhất phẩm quá quan trọng.
Đây là sát khí chiến tranh.
Cùng cấp với một Võ giả Nhất phẩm di động.
Nắm được thứ này, vương triều Đột Tà sẽ có tư cách tấn công cộng với phòng thủ, ít nhất tam đại vương triều có thể hoà bình phát triển.
Nếu không nắm được thứ này, bên này giảm bên kia tăng, nói trắng ra giống một cái chết dần chết mòn vậy.
Thân là hoàng đế của Đột Tà, sao hắn lại không biết đạo lý này?
Hắn biết, Đại Ngụy không thể nào giao thứ đấy ra được.
Nhưng hắn càng biết rõ, Đại Ngụy không mong bây giờ nổ ra chiến tranh toàn diện.
Đánh Man tộc còn nghe được.
Tuyên chiến với Đột Tà và Sơ Nguyên, đây là thiên hạ loạn chiến, không giống như đánh Man tộc chỉ cần trả một cái giá nhỏ.
Chiến tranh toàn diện, chắc hẳn phải điều động mấy ngàn vạn tướng sĩ, thậm chí là hàng triệu tướng sĩ, không chỉ một hai khẩu Thiên Lôi đại pháo là có thể giải quyết được.
Nghe lời bàn của Đột Tà đại đế, chúng thần đồng loạt quay về phía Đột Tà đại đế nhất bái.
“Bệ hạ thánh minh.”
Tiếng trả lời đồng thời vang lên.
Lựa chọn này, đúng là khá tốt, khai chiến ngay giờ, thì giống lấy cứng chọi cứng, không khai chiến, dễ bị rơi vào thế yếu, chi bằng thử hỏi một câu đã, không được thì đánh, ít ra còn có thể vòng vốn được.
Cứ như vậy, vương triều Đột Tà dần ổn định lại.
Thanh âm lúc trước, dần dần biến mất.
Man Quốc đầu hàng, bọn họ không nhúng tay vào, ví đây là lễ gặp mặt dâng lên cho Đại Ngụy.
Mà đối lập với sự ổn định của vương triều Đột Tà.
Vương triều Sơ Nguyên ít nhiều cũng không bình tĩnh như vậy.
Chủ yếu là Công bộ thượng thư, ở trong đại điện vẫn luôn kêu gào, Hứa Thanh Tiêu chắc chắn không có hai khẩu Thiên Lôi đại pháo Nhất phẩm.
Hắn đưa ra rất nhiều ví dụ, đều có thể chứng minh Đại Ngụy không có nhiều Thiên Lôi đại pháo Nhất phẩm như vậy được.
Nhưng nói tới nói lui, đề tài cuối cùng, vẫn đi tới kết quả "tiếp theo phải làm gì bây giờ".
Khác với sự quyết đoán của vương triều Đột tà, vương triều Sơ Nguyên tương đối do dự, bọn họ hiểu rõ uy lực của Thiên Lôi đại pháo Nhất phẩm.
Cho nên mới chần chừ.
Nếu Đại Ngụy có hai khẩu Thiên Lôi đại pháo Nhất phẩm thật, trên cơ bản thì vương triều Sơ Nguyên có liên thủ với vương triều Đột Tà cũng không thắng nổi Đại Nguy.
Một khẩu thôi đã quá sức rồi.
Cho nên toàn thể vương triều Sơ Nguyên đều đang do dự.
Cuối cùng bàn bạc đến mấy canh giờ.
Đều đưa ra một kết luận khá là nhất trí.
Xem thử thái độ của vương triều Đột Tà như nào, đồng thời không chỉ liên hệ với vương triều Đột Tà, còn phải liên hệ đến các thế lực lớn khác trong thiên hạ.
Đại Ngụy có một thần binh lợi khí như vậy.
Nếu cứ để Đại Ngụy tiếp tục phát triển, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cùng đứng mũi chịu sào bị càn quét sạch sẽ.
Nếu Đại Ngụy thống nhất Trung châu.
Tiếp theo muốn làm chuyện gì, mọi người đều rõ.
Vương triều Sơ Nguyên càng suy nghĩ sâu xa hơn một chút, họ muốn kết minh, kết được nhiều minh hữu, hơn nữa cực hạn không chỉ dừng ở mỗi Trung châu.
Giờ là toàn bộ thiên hạ.
Chẳng qua.
Mặc kệ hai đại vương triều trao đổi với nhau như thế nào.
Quốc vận của Man Quốc vẫn không ngừng đổ vào trong long đỉnh của Đại Ngụy.
Sau hai tiếng đồng hồ ngưng tụ.
Trong nháy mắt.
Trong kinh đô Đại Ngụy.
Một tiếng rồng ngâm long trời lở đất vang lên.
Phá vỡ hết thảy.
Rồi sau đó, giống như phá kén, một con chân long từ trong long đỉnh của Đại Ngụy được sinh ra.
Là kim sắc.
Một con kim long ngũ trảo hiện ra, hào quang nở rộ toả khắp vạn dặm, vô số quầng sáng phủ khắp chốn, tất cả đều thấm vào trong giang sơn Đại Ngụy.
Sơn tuyền, lương điền, thổ địa, tất cả tất cả, non sông muôn vàn của Đại Ngụy, tất cả mọi thứ đều được hào quang vàng óng này tưới nhuần.
Một long đỉnh kim sắc.
Cũng thuận thế hiện ra.
"Là Trung châu long đỉnh."
"Trời xanh phù hộ Đại Ngụy ta, trời phù hộ Đại Ngụy ta rồi."
"Là Trung châu long đỉnh thật kìa."
"Đây là Trung châu long đỉnh trong truyền thuyết sao?"
Trong chốc lát, cả Đại Ngụy sôi trào.
Mà ở Man Quốc xa xa.
Hứa Thanh Tiêu cũng đứng yên nhìn chăm chú vào hết thảy.
Một bó hào quang kim sắc cũng chui hết vào trong cơ thể.
Hắn cảm nhận được.
Ba ma ấn bên trong người mình, đúng là đã được ém chặt xuống.
Kim long vàng óng ngũ sắc, tụ trên bầu trời kinh thành Đại Nguỵ.
Hào quang chiếu rọi, rải khắp nơi khắp trốn Đại Nguỵ.
Giờ khắc này, Đại Nguỵ dường như đã biến thành Niết Bàn giữa chốn nhân gian.
Mặt đất núi đồi, đâu đâu đều nhận được sự biến đổi cực lớn.
Từng tiếng rồng ngâm từ khắp nơi vang lên, đây là long mạch giấu trong sông núi.
Ngay thời khắc này, hoàn toàn sống lại.
Hào quang vàng kim phủ lên từng người dân sinh vật của Đại Nguỵ, mỗi một người đều cảm nhận được sự thoải mái.
Có người đang ho khan bức bối, có người gầy trơ xương như củi, có người tinh thần uể oải.
Nhưng ngay khi được hào quang này rải lên, trong nháy mắt đã chuyển biến thành tốt đẹp.
Trong nước suối, cũng có mùi thơm thoang thoảng ngọt lành.
Từng cây linh dược mọc lên.
Đây là biến đổi lớn của trời đất.
Trung châu long đỉnh, đại diện cho khí vận của cả Trung châu.
Bản thân Trung châu cũng có long mạch, nhưng long mạch này đều chìm sâu vào giấc ngủ say, giờ bị đánh thức, dẫn đến trời đất có sự thay đổi cực lớn.
Rõ ràng nhất chính là ruộng đất của Đại Nguỵ, đều được tưới nhuần, mỗi một hạt lúa, đều được tắm gội trong từng ánh sáng kim sắc hào quang rực rỡ.
Trong triều đình Đại Ngụy.
Có người gấp gáp chạy đến, cầm một quyển điển tịch, vô cùng kích động nói.
"Bệ hạ, tra ra rồi, tra ra rồi."
"Đây là Trung châu long đỉnh, đây đúng là Trung châu long đỉnh rồi."
"Bệ hạ, thần đã tìm thấy sách cổ rồi đây."
"Căn cứ vào sách cổ ghi lại, nếu như Trung châu long đỉnh được hình thành, sẽ ngưng tụ ra kim long ngũ trảo, tượng trưng cho vương triều vô thượng."
Đây là Lễ bộ thị lang, ông ở trong Tàng Thư Viện tìm mãi mới ra được quyển sách cổ này, bây giờ long đỉnh của Đại Nguỵ đã lột xác xong, tất nhiên phải chạy đến đây đầu tiên để báo tin vui.
"Mau nói điềm tốt của Trung châu long đỉnh đi."
"Đúng thế, lằng nhà lằng lằng, mau nói."
"Có gì nói toẹt ra mau lên."
Trong triều, chúng thần đua nhau nói, bảo Lễ Bộ thị lang mau nói rõ điềm tốt của Trung châu long đỉnh ra mau lên.
Cho dù Nữ đế cũng không nhịn được nói.
"Ái khanh mau nói."
Quý Linh đã mở lời, Lễ Bộ thị lang cũng không dám úp mở nữa.