Vương đô Man Quốc.
Thiết kỵ của Đại Ngụy đã bước vào đây, đại quân trăm vạn dùng tốc độ nhanh nhất khống chế toàn cõi Man Quốc, dọc đường đi đều rất thuận lợi.
Man Vương đã hạ chiếu tự cáo tội mình rồi, cộng thêm lúc trước đã tự tay viết thư đầu hàng, người dân Man tộc nào dám có lòng phản kháng?
Mặc dù có, nhưng ở dưới móng ngựa sắt của Đại Ngụy, tất cả cũng hoá thành oan hồn không cam lòng.
Tiến thẳng vào trong kinh đô của Man Quốc.
Trong hoàng cung, sớm đã hỗn độn thành một đống, đại môn kinh đô cũng đã mở rộng, khiến người ta khinh thường nhất là, kẻ mở đại môn kinh đo chính là võ tướng của Man tộc.
Ở trước sinh tử, bọn chúng chẳng có tí gì là dũng cảm hết, nhưng rất mau Hứa Thanh Tiêu đã biết được lý do.
Văn thần của Man tộc đều đã được hộ tống đi rồi, trong mắt bọn chúng xem ra, Man tộc không thiếu gì tướng sĩ anh dũng, nhưng mưu sĩ càng quan trọng hơn, có thể làm ra cống hiến cực lớn vì Man tộc quật khởi.
Không thể không nói, trên phương diện này, Man tộc quyết định không sai.
Nhưng tổng thể mà nói, có mấy quốc gia mất nước sau đó có thể lật lại quật khởi?
Đối mặt với nịnh nọt và làm phản của võ tướng Man tộc, Hứa Thanh Tiêu cũng không cho bất cứ sắc mặt đẹp nào, trái lại cũng không phải coi thường loại người này, mà đám tướng sĩ Man tộc này, không tên nào sạch sẽ cả.
Đặc biệt nhất có chút tuổi, đều tham gia vào tai ương sỉ nhục Tĩnh thành kia.
Vì vậy, Hứa Thanh Tiêu cũng cực kỳ quyết đoán.
Hạ lệnh chém đầu, đồng thời tìm tướng sĩ Man Quốc, phàm là kẻ tham dự vào sỉ nhục Tĩnh thành, tất cả đều chém đầu, còn lại bắt lấy làm khổ dịch, là khổ dịch thật sự.
Đi trên băng thiên tuyết địa, thành thật cống hiến cho Đại Ngụy, đời này an tâm sống ở nơi khổ hàn đi.
Kéo dài cho đến hơn hai canh giờ.
Lâm Dương Hầu mang theo một chi tướng sĩ tinh nhuệ, mau chóng đi đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
“Vương gia.”
“Đại quân đã khống chế được các quận phủ quan trọng của Man Quốc, các phủ huyện xung quanh còn lại, cũng đang dần dần khống chế, dự kiến trước trưa mai, quân ta có thể khống chế toàn bộ Man Quốc từ trên xuống dưới, xin vương gia cho chỉ thị ạ."
Lâm Dương Hầu hăm hở hướng về phía Hứa Thanh Tiêu làm một bái, sau đó báo cáo tình huống của Man Quốc, rồi hỏi thăm bước kế hoạch tiếp theo.
"Tốt!"
"Thu hết tất cả vàng bạc châu báu, toàn bộ vận chuyển về kinh thành Đại Ngụy, nhất là trong thủ đô, đồng thời phải quản chế tốt người dân của Man Quốc, phòng có người tập kích, có thì ghi danh lại, tốt nhất là báo cho bọn họ biết."
"Đại Ngụy không phải quốc gia tàn bạo, nếu Man Quốc đã đầu hàng, Đại Ngụy cũng đồng ý chấp nhận đầu hàng, điều kiện cũng rất đơn giản, người dân bình thường, trước tiên đến Đại Ngụy làm công, có chỗ ăn chỗ ở, ba mươi năm sau sẽ trả lại sự tự do, hơn nữa đều được trả tiền công."
"Tướng sĩ của Man tộc, bao gồm cả Võ giả, đều đến nơi khổ hàn, cống hiến vì Đại Ngụy, bốn mươi năm sau, cũng sẽ được khôi phục lại tự do, cũng được trả tiền công."
"Nhưng mà, hễ là kẻ đã tàn sát quá nhiều con dân Đại Ngụy, hoặc kẻ tham gia vào trận chiến sĩ nhục Tĩnh thành, chém đầu ngay tại chỗ, còn con cháu đời sau, chung thân khổ dịch, kẻ trái lệch chém hết."
Hứa Thanh Tiêu nói.
Dân cư Man Quốc cũng không nhiều lắm, đối với Đại Ngụy mà nói, thật ra căn bản cũng chẳng đáng nhắc đến làm gì, lúc trước khi xâm chiếm Đại Ngụy, thời kỳ cường thịnh nhất, dân chúng cũng chỉ đến hai triệu người, rồi sau đó bảy lần Bắc Phạt, đánh đến nỗi Man tộc chỉ còn lại không quá năm ngàn vạn người.
Giờ khôi phục qua nhiều năm như vậy, dần dần cũng đột phá lên đến một triệu người.
Nhưng người Man tộc trời sinh có sức lực lớn hơn người bình thường, thể trạng cường tráng, rồi sau đó nhờ vào đủ loại trợ giúp của vương triều Sơ Nguyên, Đột Tà, càng thêm cường tráng hơn.
Nhóm người này chắc chắn phải giữ lại rồi.
Đại Ngụy tiếp theo nhất định phải tiến vào giai đoạn phát triển toàn diện, yêu cầu một lượng nhân lực cực lớn, xây đường dựng cầu, lấy quặng đào dược, thế không cần lượng lớn công nhân lao động à?
Trước mắt một triệu dân này, chính là người được chọn tốt nhất, có thể giúp Đại Ngụy tiết kiệm một khoảng tiền cực lớn.
Mà đối với bá tánh mà nói, tuy rằng thảm, nhưng ít nhất vẫn bảo vệ được tính mạng.
Hứa Thanh Tiêu bản tính nhân từ, đến Đại Ngụy, chắc chắn sẽ được ăn được uống, nhưng đừng hòng nghĩ được ăn cực ngon, chắc chỉ là lương thực thóc lúa kém xấu nhất, nhưng được ăn no, dinh dưỡng gì thôi đừng suy xét đến.
Với cả xây dựng chỗ ở cho họ, cũng không tốn bao nhiêu tiền cả, về phần cái gọi là tiền công, dựa theo một cái mức lương cực thấp là được.
Tương đương thu nhập của công nhân bình thường tầm khoảng ba năm đổ về trước là được.
Thế này đã quá nhân từ rồi.
Đổi lại người tàn nhẫn một chút, thí dụ như đám Man tộc này, nếu bọn chúng đứng vào vị trí của Hứa Thanh Tiêu xem có cho nhiều ưu đãi như thế không?
Ít nhất cũng là tàn sát.
Thủ đoạn của Hứa Thanh Tiêu là dụ dỗ, tàn sát chẳng có ý nghĩa gì hết, sẽ chỉ làm thù hận càng thêm chuyển biến xấu đi, hơn nữa ép đám người này quá, không để cho chúng bất cứ đường sống nào, cũng sẽ mang lại một vài phiền phức cho vương triều Đại Ngụy.
Vậy không cần thiết.
Đại Ngụy đã đạt được thứ mình muốn rồi.
Thắng Man Quốc, ngưng tụ ra Trung châu long đỉnh, đoạt được tiền bạc tài phú, kiếm lời bộn bề rồi.
Kịch liệt quá, dễ bị phản ngược lại.
Nghe theo lời của Hứa Thanh Tiêu, Lâm Dương Hầu gật đầu, ở trong lòng hắn, Hứa Thanh Tiêu đã là chiến thần, hắn căn bản sẽ không có bất cứ ý kiến nào hết, Hứa Thanh Tiêu nói cái gì hắn sẽ làm theo cái đó.
“Kính tuân vương lệnh.”
Lâm Dương Hầu ôm quyền nói.
"Ừ, còn có một việc, mau chóng thanh toán hết ngân lượng của Man Quộc, bằng tốc độ nhanh nhất vận chuyển về Đại Ngụy, chuyện khác, có thể từ từ làm, còn có, bảo các tướng sĩ cẩn thận một chút, hết sức cẩn thận tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Củng cố tốt cục diện, dùng thủ đoạn trực tiếp và bình tĩnh nhất, thâu tóm toàn bộ Man Quốc, qua mấy ngày nữa, ta phải quay về xử lý chuyện quan trọng hơn, ở đây giao lại hết cho các ngươi, cho nên không thể ở lâu được."
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục nói.