Đến lúc này.
Bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu đứng ở chót vót trên không trung của kinh đô.
Trung châu long đỉnh ở phía trên hắn.
Buông xuống từng lớp khí vận, phủ lên trên người Hứa Thanh Tiêu.
Mà Hứa Thanh Tiêu vừa xuất hiện, cả đất trời chìm trong sự yên lặng.
Trên vòm trời.
Không có bất cứ dị tượng gì hết.
Tất cả mọi người đang đợi, đợi dị tượng có xuất hiện được hay không.
Bốn mươi tám đại hồng nguyện lập xong, nếu như thiên địa cảm ứng được, sẽ có khí vận thêm vào.
Sinh ra vô số dị tượng.
Nếu như không cảm ứng, thì không có dị tượng, đây là biện pháp tốt nhất để công nhận đại hồng nguyện có lập được không, không có cách thứ hai.
Chỉ là,
Hết thảy đều có vẻ im lặng đến bất ngờ.
Im lặng đến tuyệt đối.
Nửa khắc, rồi một khắc, hai khắc, nửa canh giờ.
Suốt nửa canh giờ.
Đều không có bất cứ tiếng vang nào.
Ngược lại thì đại hồng nguyện trước Vương Triều Dương lập ra xong, mây lành vẫn đang tụ tập lại.
Nửa canh giờ rồi không có một dị tượng nào xuất hiện.
Khiến rất nhiều người thở phào.
Vào bấy giờ, Vương Triều Dương cuối cùng cũng không nhịn đuọc nữa, hắn hít sâu một hơi, bóng dáng xuất hiện, đứng ở phía trên Thiên Địa văn cung.
Hắn sợ Hứa Thanh Tiêu ra tay, cho nên không dám rời khỏi phạm vi này.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Ngươi lập nhiều đại hồng nguyện như vậy, bản thánh bội phục, nhưng đại hồng nguyện không thể tuỳ ý lập ra được, đã lập ra, thì phải tuân thủ, nếu không chính là nghịch theo ý trời."
Vương Triều Dương xuất hiện.
Hắn mở miệng ra cái là răn dạy Hứa Thanh Tiêu, cho rằng hành vi như này của Hứa Thanh Tiêu, tuy rằng đáng để kính nể, nhưng cũng là làm càn.
Trên kinh đô.
Hứa Thanh Tiêu hừng hờ nhìn lướt qua Vương Triều Dương một cái.
Hắn không đáp lại cái gì hết.
Hôm nay, hắn muốn giải quyết triệt để mọi phiền phức của Đại Nguỵ.
Dùng một lần thanh toán sạch sẽ.
Mà chuyện cần làm trước mắt, không cần phải lắm mồm với tên kia làm gì cả, mà khiến thiên địa cảm ứng được đại hồng nguyện của mình, sau đó chấp nhận.
Bốn mươi tám đại hồng nguyện, nghe xong đúng là khoa trương đấy.
Đúng, chấn động nhân tâm.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu rất rõ, thiên địa sẽ không chịu chấp nhận đại đồng nguyện như vậy.
Cần phải có người trợ lực.
Hắn đang đợi, đợi một cái bắt đầu.
Vương Triều Dương có người tương trợ, hắn cũng có người tương trợ, chẳng qua cần có thời gian thôi.
“Hứa Thanh Tiêu.”
"Ngươi không đáp là có ý gì?"
"Giả chết hả?"
"Bốn mươi tám đại hồng nguyện, ngươi đây là đang ăn cắp khí vận của thiên địa, thiên địa sẽ không chịu đâu, nhẹ thì phản phệ con dân Đại Nguỵ, nặng thì phản phệ cả con dân trong thiên hạ."
"Hứa Thanh Tiêu, mồm lúc nào cũng nhân nghĩa đạo đức, kết quả lại làm ra chuyện làm hại đến chúng sinh."
Vương Triều Dương tiếp tục mở miệng, trách mắng Hứa Thanh Tiêu, thậm chí trực tiếp bịa đặt thị phi.
Mấy thứ này, không có bất cứ khảo sát gì, bởi vì không ai biết thiên địa rốt cuộc là tồn tại như thế nào.
"Hứa Thanh Tiêu, lập đại hồng nguyện, mặc dù thiên địa không chịu, thì ngươi cũng phải đi thực hiện, nếu không, ngươi đang đánh sắp sức mạnh của thiên địa, nếu ngươi không làm, chúng sanh trong thiên hạ đều sẽ bị ảnh hưởng.
Thanh Tịnh đạo nhân đi theo Vương Triều Dương cùng tức giận mắng mỏ.
Tâm tư của bọn chúng thật ác độc.
Hứa Thanh Tiêu lập bốn mươi tám đại hồng nguyện, thiên địa không chấp nhận, theo lý thuyết cũng không sao cả.
Nhưng hai người này lại muốn Hứa Thanh Tiêu thực hiện hết đại hồng nguyện vừa nãy.
Thay cách khác nói, Hứa Thanh Tiêu chẳng vớt được chỗ tốt nào, còn phải nai lưng đi làm.
Ai nguyện ý như vậy?
Thế có buồn cười không chứ.
Ghê tởm không chịu nổi.
Hai tên này quá tham, bằng tính huống trước mắt mà nói, bọn chúng đã xác định được đại hồng nguyện của Hứa Thanh Tiêu không được thiên địa tán thành.
Đã xem như lời to rồi, nhưng bọn chúng còn muốn kiếm thêm, muốn một hơi ép chặt Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ là, vào ngay lúc này.
Trong cung Đại Nguỵ.
Một giọng nói vang lên.
Là âm thanh của Nữ đế Đại Nguỵ.
"Trẫm, Nữ đế Đại Nguỵ, hôm nay dâng dương cầu nguyện, khẩn cầu linh hồn các Đế Vương của Đại Nguỵ sống lại, vương triều Đại Nguỵ, trải qua nỗi nhục nhã ở Tĩnh thành, gặp phải gian truân Bắc Phạt, dân chúng lầm than, quốc gia rối ren."
"Gặp trời xanh khai ân, ban Đại Nguỵ ta quốc sĩ vô song Hứa Thanh Tiêu."
"Nhưng mà, lại gặp yêu nghiệt quấy phá, khiến vương triều ta lại gặp bấp bênh."
"Trẫm, nay, dùng quốc vận Đại Nguỵ, đặt trên người Hứa thánh, từ nay về sau, Đại Ngụy và Hứa Thủ Nhân, sống chết có nhau.”
“Vọng chư vị tiên đế, có điều cảm ứng, gia tăng khí vận, vào quốc sĩ Đại Nguỵ ta."
Theo tiếng hô vang oai nghiêm.
Trong hoàng cung Đại Nguỵ, một thanh trường đao rung lên bần bật, phụt ra hào quang khủng bố, che lấp cả kinh đô.
Đây là trường đao của Thái Tổ.
Hơn nữa trong từ đường Đại Nguỵ, từng linh bài một đột nhiên chấn động.
Bên ngoài từ đường.
Thái Tổ trường đao xuất hiện ở trong tay Nữ đế, nàng giơ tay lên, cứa một đường lên Thái Tổ trường đao, trong chốc lát, máu của đế vương đều chảy hết vào bên trong trường đao.
Cả từ đường của Đại Nguỵ, ngay tại chốc lát đã bộc phát ra uy lực không gì tưởng nổi.
Từng bóng dáng của đế vương xuất hiện.
Đấy đều là các đế vương đã từng trị vì Đại Nguỵ, hoàng đế trong lịch sử.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Trong phút chốc, quan viên trong kinh đô đồng loạt quỳ lạy trên mặt đất, hướng về phía tiên đế của Đại Nguỵ làm lễ.
Các bá tánh cũng ngay lúc này đồng loạt quỳ xuống.
Mười sáu đế vương của Đại Nguỵ, hiện lên ở phía trên cung điện, mà một vị đứng ở vị trí tối cao, hơi thở toả ra càng ngập trời.
Mặc dù chỉ còn một nhúm hơi thở, đế uy cũng khiến thiên địa chấn động.
Đó là một ông lão.
Tay cầm một thanh trường đao.
Là Hoàng đế Thái Tổ của Đại Nguỵ.
Lúc này.
Mọi người khiếp sợ, cũng hoàn toàn sôi trào.
Không ngờ, Đại Nguỵ ấy thế còn giấu kỹ một chiêu này, đánh thức linh hồn của tiên đế.
Kèm theo việc linh hồn của tiên đế Đại Nguỵ sống lại, trong thiên địa, cuối cùng cũng có phản ứng.
Một chùm hào quang kim sắc ở trong không trung nổ rộ, khuấy động phong vân.
Trong Thiên Địa văn cung.
Sắc mặt Vương Triều Dương cũng trở nên có chút khó coi, hắn nhìn hoàng cung, không nhịn được nói.
"Bệ hạ, cưỡng ép quấy nhiễu đại hồng nguyện, thiên địa bất dung, ngươi đây là đang làm hại con dân Đại Nguỵ đấy, ngươi có suy nghĩ cho cảm nhận của con dân Đại Nguỵ hay không?"
Hắn có chút gấp gáp, không nhịn được nói ra.