Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1375 - Chương 1375: Tuyệt Thế Võ Đế, Chưởng Trung Châu Long Đỉnh, Diệt Vương Triều Dương, Đại Thanh Toán (4)

Chương 1375: Tuyệt Thế Võ Đế, Chưởng Trung Châu Long Đỉnh, Diệt Vương Triều Dương, Đại Thanh Toán (4)

Những võ giả nhất phẩm khác, nếu là cùng liều mạng, hoặc là đồng quy vu tận, chứ không làm gì được ai.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu thì khác, đây là Tuyệt Thế Võ đế, hơn nữa còn trẻ tuổi như thế, khí huyết tràn đầy, tất nhiên còn mạnh hơn so với loại Võ đế suy bại như bọn họ.

Đánh không lại là chuyện rất bình thường, thậm chí bị Hứa Thanh Tiêu chém giết cũng có khả năng.

Đương nhiên, bọn họ muốn giúp đỡ, nhưng lại không dám giúp đỡ.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả.

Vương Triều Dương không thể bình tĩnh nữa.

Chỗ dựa lớn nhất của hắn ta chính là Thiên Địa Văn Cung,

Hiện tại Thiên Địa Văn Cung đã không còn.

Hắn ta hoàn toàn hoảng loạn.

Đối mặt với Hứa Thanh Tiêu, hắn ta vô lực chống cự.

"Nói cho ta biết mọi chuyện, ta có thể tha cho ngươi một mạng."

Cũng vào lúc Vương Triều Dương sững sờ.

Bóng dáng Hứa Thanh Tiêu xuất hiện trước mặt hắn ta.

“Ngươi lúc trước đã hủy hoại Chu Thánh Văn cung, bây giờ lại hủy đi Văn Cung của Đại Thánh Nhân, Hứa Thanh Tiêu, ngươi quả thật là tuyệt thế yêu ma chuyển thế. ”

"Ngươi không thể giết chết ta, ta là cháu của Đại Thánh Nhân, có thiên đạo che chở, cũng có Thánh nhân phù hộ."

Đối mặt với cơ hội của Hứa Thanh Tiêu, Vương Triều Dương căn bản không quan tâm.

Hắn ta bị tẩy não quá triệt để, đến bước này vẫn còn kiên trì, cho rằng mình là hậu duệ của Đại Thánh Nhân.

Có chút buồn cười, cũng có chút đáng thương.

"Vậy tiễn ngươi về trời."

Hứa Thanh Tiêu không dong dài, đánh ra một chưởng.

Khí tức vô cùng khủng bố khiến Vương Triều Dương trong nháy mắt cứng ngắc, trong ánh mắt hắn có sợ hãi, nhưng sâu trong sợ hãi là kiên định.

Hắn ta chắc chắn rằng có người sẽ ra ngoài cứu hắn ta.

Bởi vì hắn ta là hậu duệ của của Đại Thánh Nhân.

Thế nhưng, chưởng ấn giết tới, cuối cùng một cỗ cự lực đánh bay hắn ta ra mấy trăm thước.

Phụt.

Một ngụm máu tươi phun ra, đầu óc Vương Triều Dương trống rỗng, tâm mạch của hắn ta bị chấn nát, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cũng hóa thành mảnh vụn.

Nhưng không chết.

Cũng không phải thể chất của hắn ta mạnh bao nhiêu, mà là Hứa Thanh Tiêu cố ý làm.

Chính là muốn Vương Triều Dương tuyệt vọng, tuyệt vọng sâu sắc.

Tâm mạch bị chấn nát, lục phủ ngũ tạng đều vỡ vụn, đối với người mà nói, là cục diện phải chết, ai tới cũng vô dụng.

Cho dù là Thánh nhân cũng làm không được nghịch thiên cải mệnh.

Điểm này Vương Triều Dương hiểu rõ.

"Sao có thể như vậy."

Khi cơn đau giảm dần, một dòng ấm nóng chảy vào tứ chi, hắn ta khôi phục lý trí.

Đây là hồi quang phản chiếu.

Hơi thở cuối cùng trước khi chết khiến cho hắn ta trở nên có chút tinh thần tràn đầy sức sống.

"Điều này sao có thể.”

“Thánh nhân, vì sao người không xuất hiện?”

Biết là đường cùng, phản ứng đầu tiên của Vương Triều Dương là không thể tin được, sau đó là phẫn nộ, là phẫn nộ vô cùng.

Hắn ta vốn tưởng rằng, ở thời khắc mấu chốt, Thánh nhân sẽ ra tay bảo vệ hắn ta.

Nhưng không nghĩ tới chính là, thời khắc mấu chốt như thế, Thánh nhân thế mà lại không xuất hiện?

Điều này làm cho hắn ta tuyệt vọng, tuyệt vọng sâu sắc.

"Ngươi thật ngu xuẩn."

"Khi ta Chứng Đạo nhất phẩm, người phía sau ngươi cũng không xuất hiện, cũng có nghĩa là đã từ bỏ cho ngươi."

"Chỉ là ngươi quá ngu xuẩn, còn muốn tin hắn."

"Hiện tại, nếu ngươi hận hắn thì nói tất cả mọi chuyện cho ta biết."

"Ít nhất, ngươi không bị hắn hoàn toàn đùa bỡn."

Hứa Thanh Tiêu đi tới trước mặt Vương Triều Dương, thanh âm của hắn lạnh như băng.

Vương Triều Dương biết rất nhiều chuyện mình muốn biết, chỉ là tên này miệng quá cứng.

Nếu không để cho hắn ta cảm thụ tuyệt vọng, hắn ta tuyệt đối sẽ không nói ra.

Nhưng, điều khiến Hứa Thanh Tiêu không nghĩ tới chính là.

Vương Triều Dương vẫn không nói ra, mà phát ra tiếng cười to.

"Ha ha ha ha ha."

"Ha ha ha ha ha, Hứa Thanh Tiêu, ngươi nghĩ nhiều rồi."

"Ta biết ta là một quân cờ, ta cũng hiểu được, ta chỉ là một quân cờ."

"Ta sẽ không hận hắn."

"Hứa Thanh Tiêu, ta hận ngươi, nếu như không có ngươi, ta quả thật có thể trở thành Thánh nhân, có thể được chia ra thứ nên có."

"Ngươi muốn biết người phía sau ta, rốt cuộc là ai đúng không?"

"Ta sẽ không nói cho ngươi biết, ngươi cũng đoán không ra."

"Còn nữa, ngươi cũng chỉ là một quân cờ, một quân cờ nhất định sẽ bị hy sinh."

"Ha ha ha ha ha ha."

"Ha ha ha ha ha."

Vương Triều Dương cười vô cùng càn rỡ.

Đối mặt với Vương Triều Dương đã hoàn toàn bị tẩy não, Hứa Thanh Tiêu biết, người này hoàn toàn không cứu được.

Có điều Hứa Thanh Tiêu cũng không phải không có thủ đoạn.

"Vương Triều Dương."

“Ngươi có biết vì sao ta dám chắc chắn, ngươi không phải hậu duệ của Đại Thánh Nhân không?”

“Ngươi có biết, vì sao ta cũng có Thiên Địa Văn Cung không?”

"Còn có một điểm, ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu ngươi quả thật là hậu duệ của Đại Thánh Nhân, vì sao ý chí Đại Thánh Nhân không trách cứ ngươi? Hoặc che chở cho ngươi? ”

"Trong cơ thể ngươi chảy xuôi huyết mạch Đại Thánh Nhân, cho dù ngươi phạm phải sai lầm lớn, Đại Thánh Nhân cũng sẽ cùng nói chuyện với ngươi, mắng cũng được, đánh cũng được, bảo hộ ngươi cũng được, ít nhất sẽ cùng ngươi trao đổi."

"Nhưng ngươi có phát hiện, Đại Thánh Nhân không hề có quan hệ gì với ngươi không?"

Hứa Thanh Tiêu mở miệng.

Vương Triều Dương tâm trí đã ngu muội, hắn ta biết mình là quân cờ, lại cho rằng mình là một quân cờ hữu dụng, đơn giản là chính mình ngăn cản chỗ tốt của hắn.

Chặn tạo hóa của hắn.

Đối với loại người này, giết hắn ta cũng sẽ không làm cho hắn ta thất sự khó chịu và tuyệt vọng.

Để cho hắn ta biết chân tướng, mới là đả kích lớn nhất.

Quả nhiên, vừa nói ra sắc mặt Vương Triều Dương đã thay đổi.

Hứa Thanh Tiêu nói rất có lý.

Mà mấy thứ này, hắn ta cũng có nghi hoặc, chỉ là không kịp tự hỏi, hiện tại hoàn toàn đoạn tuyệt đường, hắn ta bình tĩnh suy nghĩ một phen, quả thật cảm thấy kỳ lạ.

"Vì sao?"

Vương Triều Dương thật sự là nhịn không được tò mò trong lòng.

Hắn ta nhìn Hứa Thanh Tiêu hỏi như thế.

"Bởi vì, ngươi căn bản không phải là hậu duệ của Đại Thánh Nhân, ta ngược lại cảm thấy, người phía sau ngươi, chỉ ngươi làm mọi chuyện."

"Muốn ngươi trở thành sai vặt của người nào đó, khoảnh khắc khi ngươi thành Thánh chính là thời khắc bị vứt bỏ."

"Cẩn thận ngẫm lại, dùng đầu óc ngẫm lại đi."

"Còn nữa, Đại Thánh Nhân không phải họ Vương, họ Chu."

Hứa Thanh Tiêu nói xong lời này, liền lui về phía sau vài bước.

Bình Luận (0)
Comment