Thần Võ đại pháo là thần vật, loại vật này, ai nắm giữ thì người đó có tư cách nói chuyện, ai chính là người chế định quy tắc, nhưng nếu một nhóm người nắm giữ, đó chính là một nhóm người chế định quy tắc.
Đương nhiên, Đại Ngụy không có khả năng buông tha Thần Võ đại pháo.
Hứa Thanh Tiêu cũng không vui, mình cực khổ làm ra thứ gì đó, dựa vào cái gì chia sẻ cho người khác?
Bản thân là Thánh nhân, cũng không phải là thánh mẫu.
"Sao lại nói như thế?"
Nghe Hứa Thanh Tiêu nói còn có chuyển biến, Nữ đế không khỏi tò mò hỏi.
"Tiên tàng Trung Châu, có lẽ cất giấu đại lượng linh kim cực phẩm."
"Thần, dự định tìm Tiên tàng Trung Châu một chuyến, nhưng lần này đi, thần không dám cam đoan sẽ xuất hiện vấn đề gì."
"Cũng không dám cam đoan kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên trong khoảng thời gian thần rời đi, Đại Ngụy nhất định phải bám chặt vương triều Sơ Nguyên và vương triều Đột Tà."
"Hơn nữa còn phải vững chắc triều dòng trong và ngoài nước."
"Nếu chiếm được linh kim cực phẩm thì sẽ có thể phát động chiến tranh toàn diện, trực tiếp trở mặt với hai đại vương triều."
"Nếu như không có được linh kim cực phẩm, vậy sư tử há to miệng, lôi kéo bốn thế lực còn lại, cùng nhau chia sẻ Thần Võ đại pháo, nhưng chỉ xuất ra hai danh ngạch để cho bọn họ tranh đấu với nhau."
"Coi như là gây phiền toái cho bọn họ."
Hứa Thanh Tiêu nói ra suy nghĩ của mình.
Muốn phá giải tử cục tiếp theo, thế thì hy vọng gởi gắm duy nhất chính là ở bên trong Tiên tàng Trung Châu.
Chiếm được Tiên tàng Trung Châu thì có thể luyện chế càng nhiều Thần Võ đại pháo.
Hứa Thanh Tiêu không tham lam, chỉ cần có khoảng năm khẩu là có thể đại chiến với vương triều Sơ Nguyên và vương triều Đột Tà.
Về phần thế lực thiên hạ, có thể dùng thủ đoạn mưu kế từ từ hóa giải, dù sao bọn họ chung quy cũng không phải người Trung Châu, đạo lý môi hở răng lạnh bọn họ hiểu, nhưng để cho bọn họ toàn tâm toàn ý làm việc cho Sơ Nguyên và vương triều Đột Tà, bọn họ cũng không vui.
Bên trong có rất nhiều điểm để thao túng.
Nhưng tất cả những điều này, tất cả đều dựa trên một điểm trên.
Đó chính là, Tiên tàng Trung Châu thật sự cất giấu lượng lớn cực phẩm linh kim, bằng không mọi chuyện đều là nói suông.
Nếu không có, Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể diễn tiết mục nhị đào sát tam sĩ.
(Nhị đào sát tam sĩ, hai trái đào giết chết ba dũng sĩ là câu thành ngữ nổi tiếng của Trung Quốc, ý nghĩa tương tự như Mượn dao giết người)
Vương triều Sơ Nguyên và vương triều Đột Tà muốn Thần Võ đại pháo, thế lực thiên hạ sao lại không muốn lấy được Thần Võ đại pháo?
Lấy hai danh ngạch ra, giữa hai bên cũng sẽ tranh đoạt, đến lúc đó bọn họ bắt đầu tranh đoạt, Đại Ngụy mượn cơ hội phát triển, mặc dù người thắng cuối cùng là vương triều Sơ Nguyên và vương triều Đột Tà cũng chỉ có thể nói bọn họ có được năng lực tự bảo vệ mình.
Sự quật khởi của vương triều Đại Ngụy vẫn không thể ngăn cản.
Đây chính là mưu đồ của Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng sau khi Hứa Thanh Tiêu nói ra Tiên tàng Trung Châu.
Sắc mặt Nữ đế rõ ràng thay đổi, sau đó trực tiếp mở miệng nói.
"Không."
"Không thể đi tìm Tiên tàng Trung Châu."
Lời này vừa nói, ngược lại làm cho Hứa Thanh Tiêu có chút kinh ngạc.
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn Quý Linh nói.
"Bệ hạ."
Hắn mở miệng.
Nữ đế hít sâu một hơi, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
"Tiên tàng Trung Châu chỉ là một truyền thuyết mà thôi, trên thế gian vốn dĩ không có thứ đó, Hứa Ái Khanh, không cần đi, kế thứ hai cũng được, cướp đoạt tài phú của các thế lực lớn trong thiên hạ, lại để cho bọn họ tự mình đi tranh đấu, kế này cực tốt, không cần mạo hiểm."
Thái độ của Nữ đế rất kiên quyết.
Nàng dường như rất có mâu thuẫn đối với Tiên tàng Trung Châu.
Hứa Thanh Tiêu có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hiểu được.
Lúc trước Võ đế chính là bởi vì đi qua Tiên tàng Trung Châu, từ đó có chút điên dại, hiện giờ mình nói muốn đi tìm Tiên tàng Trung Châu, phản ứng này của Nữ đế, ngược lại cũng là hợp tình hợp lý.
Có chút im lặng.
Nhưng cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu vẫn tiếp tục mở miệng.
"Bệ hạ."
"Kế thứ hai, là vạn bất đắc dĩ mới dùng."
"Tiên tàng Trung Châu, thần bất luận như thế nào cũng sẽ đi một chuyến, trừ phi tận mắt nhìn thấy bên trong Tiên Tàng không có linh kim cực phẩm, nếu không, xin bệ hạ thứ tội thần ngỗ nghịch."
Chờ Nữ đế tỉnh táo lại, Hứa Thanh Tiêu chậm rãi lên tiếng, bày tỏ rõ thái độ của mình.
Trong phút chốc.
Nữ đế đứng dậy, nàng nhìn Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt là nghi hoặc cũng là khuyên can.
"Hứa ái khanh, Đại Ngụy hiện giờ phát triển mạnh mẽ, chưa tới ba năm sẽ hoàn toàn cường thịnh, trẫm biết, Thần Võ đại pháo ý nghĩa rất lớn, có thể chia sẻ ra ngoài, bọn họ muốn luyện chế ra Thần Võ đại pháo, cũng cần nhiều năm, hơn nữa dùng hai danh ngạch, để cho thế lực thiên hạ tranh đấu lẫn nhau, cũng coi như là tranh thủ chút thời gian cho Đại Ngụy."
"Nếu không có gì bất ngờ, mười năm sau, quốc lực của Đại Ngụy sẽ đạt tới cường thịnh, thống nhất hay không thống nhất cũng không có ý nghĩa gì quá lớn."
"Thậm chí không thống nhất bọn họ, ngược lại càng dễ ổn định thế cục thiên hạ, Hứa ái khanh, vì sao ngươi lại khổ sở chấp nhất? Ngươi đã làm đủ rồi, trẫm không hy vọng ngươi tiếp tục mạo hiểm. ”
Nữ đế lên tiếng, nàng khuyên nhủ Hứa Thanh Tiêu, nói đến mức điểm nào cũng có lý.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lắc đầu.
Thở dài nói.
"Bệ hạ, điều người nói thần đều hiểu, nhưng nếu Đại Ngụy không thống nhất thiên hạ, thì Trung châu long đỉnh không cách nào thật sự lột xác viên mãn."
"Một là họa loạn yêu ma họa xuất hiện, tử kỳ của thần cũng sắp đến."
Hứa Thanh Tiêu cuối cùng vẫn nói ra sự thật.
Hắn nói ra nguyên nhân vì sao nhất định phải đi tìm Tiên tàng Trung Châu.
Không phải Hứa Thanh Tiêu thật sự quan tâm thống nhất thiên hạ, mà là không thống nhất thiên hạ, loạn yêu ma sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, thiên địa dương lực một khi đã suy bại, cũng đã đến lúc hắn phải chết.
Ba ma ấn trong cơ thể, là tồn tại không thể giải được, trừ phi trấn áp yêu ma trong thiên hạ, nếu không, mình phải chết.
Quả nhiên.
Khi lời này vừa nói ra.
Nữ đế sững sờ tại chỗ.
Nàng nghĩ rất nhiều nguyên nhân, cũng không nghĩ tới, thống nhất thiên hạ có liên quan đến sinh mệnh của Hứa Thanh Tiêu.
"Tại sao vậy?"
Nữ đế không nhịn được hỏi.