Vương Triều Dương đã mất rồi.
Vương triều Sơ Nguyên và vương triều Đột Tà trước mắt cũng không quan tâm hắn ta, lần này tới Đại Ngụy, không hiểu sao Quý Nguyên cảm thấy mình giống như một tên ngốc.
Hắn ta rất hối hận, hối hận đã xem Hứa Thanh Tiêu là kẻ thù, nếu không đối địch với Hứa Thanh Tiêu, có lẽ sẽ không rơi vào kết cục như thế này.
Nhưng vào lúc này.
Một giọng nói vang lên.
Truyền vào tai Hoài Ninh thân vương.
"Trường đao của Thái tổ, là ông nói cho Quý Linh biết phải không."
Giọng nói bình tĩnh vang lên.
Rơi vào tai Hoài Ninh thân vương.
Khi giọng nói này vang lên, Hoài Ninh thân vương không có bất kỳ kinh ngạc nào, phảng phất đoán được có người sẽ tìm tới mình.
"Đúng vậy."
Ông ta rất thẳng thắng, dùng phương thức võ đạo truyền âm trả lời.
"Tại sao?"
Người sau cũng không có tức giận, mà lạnh nhạt mở miệng, hỏi Hoài Ninh thân vương.
"Không có vì lý do gì cả, đã biết được thiên mệnh, có Hứa Thanh Tiêu ở đây, chúng ta đều không thắng được."
Hoài Ninh thân vương có vẻ thản nhiên.
Nhưng sự thản nhiên như vậy, lại chọc giận đối phương.
"Thiên mệnh?"
"Hứa Thanh Tiêu đại biểu thiên mệnh sao?"
Người sau lạnh lùng hỏi.
"Đại biểu hay không đại biểu cho thiên mệnh, ta nói không tính, ngươi nói cũng không tính, kết quả đã được định đoạt."
"Trước đây ta đã nói rồi, nhất định phải giết Hứa Thanh Tiêu, ngươi hết lần này tới lần khác không cho phép, hiện tại hắn ta đã thành thế tôn, ai cũng không ngăn cản được hắn ta."
"Đây là cơ hội thắng duy nhất của ta, ta không muốn thua, cũng sẽ không thua."
Hoài Ninh thân vương cũng đã có chút tức giận rồi.
Ông ta mở miệng và đưa ra câu hỏi.
"Cơ hội duy nhất để giành chiến thắng? Ngươi làm sao thắng?”
"Ta thấy ông chính là bị che mờ tâm trí, còn nữa, ta không có nói là không giết Hứa Thanh Tiêu, mà là cần Hứa Thanh Tiêu đi làm một số việc."
"Nếu hắn không đi làm những việc này, sẽ không ngưng tụ ra Trung châu long đỉnh, đây là thứ mấu chốt nhất, hiện giờ Trung châu long đỉnh đã được đúc thành ra, kế hoạch của chúng ta, sẽ triển khai triệt để."
"Hoài Ninh, ta cho ông một cơ hội nữa, ông lựa chọn cho tốt, chuyện trước kia, không nhắc lại nữa, ta cũng sẽ nói kế hoạch cuối cùng cho ông biết."
Đối phương hừ lạnh, nhưng cuối cùng vẫn đè nén lửa giận, hắn ta nhìn Hoài Ninh thân vương, nói như thế.
Hắn ta bằng lòng cho Hoài Ninh thân vương một cơ hội khác.
Nhưng Hoài Ninh thân vương không lập tức trả lời, cũng không tranh cãi.
Mà là im lặng suy nghĩ chút.
"Có mấy phần thắng."
Hoài Ninh thân vương cảnh giác hỏi.
"Mười phần."
"Thắng chắc rồi."
Câu trả lời của người kia rất tự tin.
Nghe thấy câu trả lời này, Hoài Ninh thân vương thở dài, lại là đáp án này.
Ông ta không có gì để nói.
"Ta đã lựa chọn con đường này, thì sẽ không thay đổi nữa, nếu thua, chết thì chết thôi, nếu bây giờ ngươi muốn giết ta, thì cứ giết đi."
Hoài Ninh thân vương từ chối ý tốt của đối phương, vẫn là lựa chọn đứng bên Hứa Thanh Tiêu.
Vừa nói ra lời này, người sau thật sự nhịn không được tức giận.
"Ông bị điên rồi phải không?"
"Con trai ông chết trong tay Hứa Thanh Tiêu, cuối cùng ông lại đi giúp hắn sao? Mưu đồ mấy chục năm, ông lại chủ động từ bỏ, có phải đầu óc ông có vấn đề hay không?”
Hắn ta nhịn không được tức giận rống lên, trong lời nói tràn đầy lửa giận không thể giấu được.
Tuy nhiên, khi đối phương đề cập đến con trai mình.
Hoài Ninh thân vương lại nhịn không được nắm chặt nắm tay nói.
“Cái chết của con trai ta, ta không hận Hứa Thanh Tiêu, mà người ta hận chính là ngươi, nếu không phải vì cái kế hoạch trong miệng ngươi, tai họa của Bình Khâu phủ, sẽ xảy ra sao?"
“Người trong thiên hạ đều nói con ta tham ô ba ngàn vạn lượng bạc, nhưng trên thực tế, chỉ là ba ngàn vạn lượng bạc, tính là cái gì?"
"Ngươi thực sự nghĩ rằng ta là một kẻ ngốc sao? Nó sẽ để ý tới ba ngàn vạn lượng bạc sao? Cho dù là ba vạn vạn lượng bạc, nó cũng không thèm để mắt.”
"Cái chết của nó, có liên quan gì đến Hứa Thanh Tiêu?"
Nói tóm lại, ta giúp các ngươi đã đủ rồi, ta nợ ngươi, cũng đã trả hết, nếu ngươi muốn giết ta, bây giờ cứ tới lấy mạng của ta, nếu không, không cần nhiều lời."
Hoài Ninh thân vương cũng nổi giận.
Ông ta nói ra bí mật này, làm cho người sau nhất thời trầm mặc không nói.
Hai người im lặng như nhau.
Sau một thời gian, cảm xúc của người kia đã bình tĩnh lại.
"Cái chết của Hoài Bình, ta rất đau lòng, nhưng ta không có ý muốn hại hắn, suy cho cùng, vẫn là do Hứa Thanh Tiêu."
"Nhưng mà ta sẽ không giết ông, nhưng ông đã ra lựa chọn, niệm tình giữa ông và ta, ta hỏi ông một câu, ông thành thật trả lời."
"Hứa Thanh Tiêu, có biết sự tồn tại của ta không?"
Đối phương hỏi.
"Không biết, ta không nói."
Hoài Ninh thân vương trả lời gọn gàng.
"Tốt."
"Từ hôm nay trở đi, giữa ông và ta không còn liên quan gì nữa, ta không giết ông, nhưng nếu ông uy hiếp đến kế hoạch của bọn ta, đừng trách ta, hạ sát thủ."
Nhận được câu trả lời này.
Đối phương đã biến mất.
Để lại Hoài Ninh thân vương trong phòng giam.
Qua một lúc lâu, Hoài Ninh thân vương thở dài.
Ông ta cũng không biết phải nói gì về tương lai.
Tốt hay xấu, ông ta cũng không rõ nữa.
Nhưng mà, Hoài Ninh thân vương cũng hiểu được một chuyện, ván cờ này đã đến giai đoạn cuối cùng.
Kế tiếp phát sinh chuyện gì, ông ta không biết, chuyện này liên quan đến bí mật lớn thật sự, ngay cả chính mình cũng không có tư cách tham dự.
Cùng khi đó.
Tây Châu.
Tiểu Lôi Âm Tự.
So sánh với Thiên Trúc tự, hương khói của Tiểu Lôi Âm tự không còn như trước.
Tiểu Lôi Âm tự có chín ngôi chùa, thờ chín pho tượng Phật.
Ngày thường có vẻ có chút vắng vẻ, bên trong chùa miếu ngoại trừ tiếng chuông thỉnh thoảng vang lên, sẽ không có âm thanh nào khác.