Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1404 - Chương 1404: Vương Triều Thúc Ép, Linh Kim Như Núi, Tiên Cảnh! (2)

Chương 1404: Vương Triều Thúc Ép, Linh Kim Như Núi, Tiên Cảnh! (2)

"Vì sao?"

Hứa Thanh Tiêu cũng có chút tò mò.

"Bởi vì bọn họ đều không nghe lời khuyên."

Cổ Kinh Đan Thần bất đắc dĩ nói.

Hứa Thanh Tiêu: ". ..”

Không tiếp tục dông dài nữa, Hứa Thanh Tiêu ở giữa núi tìm kiếm, hắn lấy sức mạnh của Võ Đế trong cơ thể để tìm kiếm Sơn Vương.

Cứ như vậy, trong nháy mắt, đã mấy chục ngày trôi qua.

Bên trong Tiên Tàng, Hứa Thanh Tiêu đã tìm kiếm mấy chục ngày, cũng chưa tìm được Sơn Vương.

Nhưng khác với bên trong Tiên Tàng có vẻ vô cùng yên tĩnh, nhưng bên ngoài Tiên Tàng, lại trông có chút kịch liệt.

Vương triều Đại Ngụy.

Hoàng cung.

Hai bóng người chậm rãi xuất hiện trong hoàng cung.

Phía sau hai bóng người này, là một số sứ thần đang đứng.

Đây là sứ thần của vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên, hôm nay đến đây, chính là vì thương lượng về chuyện Thần Võ Đại Pháo.

Chẳng bao lâu.

Hai vị sứ thần đi vào trong đại điện.

Văn võ bách quan đã sớm tập trung ở đây.

"Vương triều Đột Tà, Lễ bộ thượng thư, bái kiến Nữ đế Đại Ngụy, chúc bệ hạ vạn thọ vô cương."

"Vương triều Sơ Nguyên, Lễ bộ thượng thư, bái kiến Nữ đế Đại Ngụy, chúc bệ hạ phúc như Đông Hải."

Lễ bộ thượng thư của hai đại vương triều, tự mình đến đàm phán, vì vậy có thể thấy được vương triều Sơ Nguyên và vương triều Đột Tà coi trọng lần hòa đàm này nhường nào.

"Miễn lễ."

Trong điện, nữ đế chậm rãi mở miệng, bảo mọi người đứng dậy.

"Bệ hạ, lần này Đột Tà ta tới tặng ba ngàn con chiến mã, trăm vạn cân lương thực thượng hạng, hai trăm vạn lượng hoàng kim, ba ngàn kiện trân châu phỉ thúy, tám trăm kiện kỳ trân dị bảo, chúc Đại Ngụy và Đột Tà, nhiều đời hữu hảo, không xâm phạm lẫn nhau."

Lễ bộ thượng thư của vương triều Đột Tà mở miệng, nói ra một đống tên lễ vật.

"Bệ hạ, lần này Sơ Nguyên ta tới tặng mười hai rương trân châu mã não, trăm cân bát sắc bảo thạch, năm ngàn con chiến mã, vạn cân tinh thiết mười, chín trăm kiện kỳ trân dị bảo, chúc Đại Ngụy và Sơ Nguyên, đời đời hữu hảo, không xâm phạm lẫn nhau."

Lễ bộ thượng thư của vương triều Sơ Nguyên cũng mở miệng theo.

Hai đại vương triều tặng đồ thật sự không ít, cộng lại cũng có mấy vạn lượng bạc.

Hơn nữa đây chỉ là lễ gặp mặt.

"Đại Ngụy và hai vương triều luôn hoà hữu, không bao giờ xâm phạm."

"Vương ái khanh, đáp lễ, năm mươi triệu lượng bạc trắng, mười vạn lượng vàng, hai mươi rương vàng bạc châu báu, hai nước mỗi nước tặng trăm vạn cân gạo Đại Ngụy."

Nữ đế mở miệng, trông vô cùng tự nhiên.

Nếu là Đại Ngụy của năm ngoái, thật đúng là không dám mở miệng nói như vậy, nhưng bây giờ đã khác, Đại Ngụy thật đúng là không thiếu chút bạc này.

Mà nghe thấy Nữ đế nói như vậy, hai đại sứ thần cũng không có bất kỳ vui sướng gì, điểm đáp lễ này cũng không tính là cái gì, bọn họ đến Đại Ngụy là có mục đích khác.

"Bệ hạ Đại Ngụy, hôm nay bệ hạ Đột Tà phái ta đến đây, là đến vì Thần Võ Đại Pháo."

“Không biết bệ hạ Đại Ngụy suy nghĩ như thế nào?”

Lễ bộ thượng thư của Đột Tà mở miệng, không có bất kỳ vòng vo tam quốc nào, mà đi thẳng vào vấn đề.

Nghe nói như vậy, Nữ đế chậm rãi nói.

"Việc này trẫm đã nói với hoàng đế Đột Tà, Thần Võ Đại Pháo chính là do Bình Loạn Vương đúc ra, mà Bình Loạn Vương trong khoảng thời gian này đang củng cố cảnh giới, chờ Bình Loạn Vương củng cố cảnh giới xong, lại cùng hai vương triều thương nghị đi."

Quý Linh mở miệng, dùng lời lẽ đã nghĩ ra lúc trước để nói cho có.

Nhưng Lễ bộ thượng thư của vương triều Sơ Nguyên lại lắc đầu.

"Bệ hạ Đại Ngụy, hoàng đế Đột Tà và hoàng đế Sơ Nguyên ta, tất cả đều mang theo thành ý đến đây, chúng ta chân thành hy vọng được chia sẻ Thần Võ Đại Pháo, hơn nữa hoàng đế ta cũng nói, chỉ cần Đại Ngụy nguyện ý chia sẻ Thần Võ Đại Pháo."

"Hai vương triều sẽ cung cấp cho vô số nguyên liệu, quặng sắt, nhân lực, đến trợ giúp Đại Ngụy đạt tới đỉnh cao."

"Thần Võ đại pháo, lực sát thương quá lớn, trên phố đã có tin đồn, nói bệ hạ bước tiếp theo sẽ tiến công hai vương triều, nếu đúng như vậy, hoàng đế Sơ Nguyên ta, ăn ngủ không yên, nghĩ đến hoàng đế Đột Tà cũng ăn ngủ không yên."

"Mong bệ hạ Đại Ngụy thông cảm."

Ông ta lên tiếng, tư thái rất hèn mọn, nhưng lời nói này lại không có bất kỳ dáng vẻ hèn mọn nào.

Ngược lại có chút hùng hổ bức ép người.

"To gan."

"Làm càn."

"Hay cho câu ăn ngủ không yên, lúc trước Đại Ngụy ta bắc phạt suy bại, các ngươi có lo lắng cho Đại Ngụy ăn ngủ không yên hay không?"

"Vương triều Sơ Nguyên lại bí mật chế tạo Thiên Lôi Đại Pháo, thậm chí còn đưa cho Man quốc, hại Đại Ngụy ta thất thủ mười ba thành, bây giờ còn tới đòi Thần Võ Đại Pháo? Thật là nục cười.”

Giọng nói của Trần Chính Nho vang lên.

Ông ta giận dữ chửi sứ thần của hai đại vương triều, trong lời nói tràn đầy khinh thường và phẫn nộ.

"Đúng."

"Nói rất đúng."

"Lúc trước các người không tôn trọng Đại Ngụy ta, bây giờ lại đến nói loại lời này? Có thấy nực cười hay không?”

"Thần Võ Đại Pháo, không phải không thể chia sẻ, nhưng ít nhất cũng phải cho Đại Ngụy thời gian chứ? Vương gia cũng chưa bế quan đi ra, đợi cũng không đợi đã khẩn cấp đòi, chẳng lẽ các ngươi còn coi Đại Ngụy ta là Đại Ngụy trước kia sao? ”

Một vị quan viên mở miệng, bọn họ miệng tru bút phạt, giận dữ chửi sứ thần của hai đại vương triều.

Đối mặt với sự tức giận như vậy, hai vị Lễ bộ thượng thư cũng không có vẻ bối rối.

Dám đến Đại Ngụy, đã chuẩn bị bị chửi.

Chỉ là chờ quần thần nhục mạ xong, Lễ bộ thượng thư của vương triều Sơ Nguyên mới mở miệng nói chuyện.

"Ý tứ của chư vị, tại hạ hiểu rõ, nhưng Thiên Lôi Đại Pháo của Man quốc, cũng không phải là do vương triều Sơ Nguyên tặng, mà do bọn họ chặn đứng và mua chuộc một vị tướng lĩnh, có trách nhiệm thất trách, chúng ta nhận, chỉ là không phải Sơ Nguyên chủ động tặng, mong chư vị hiểu cho, vương triều Sơ Nguyên không muốn khơi mào chiến loạn."

Đối phương lên tiếng, đem trách nhiệm của mình đẩy ra ngoài sạch sẽ, chỉ nhận sai lầm nhỏ, nhưng sống chết không thừa nhận chuyện Thiên Lôi Đại Pháo của Man quốc, là đến từ Sơ Nguyên.

Tuy nhiên điều này cũng bình thường, không có chứng cứ xác thực, sẽ không có người thừa nhận.

"Hừ."

"Nực cười."

"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?"

Chúng thần liên tục cười lạnh.

Bình Luận (0)
Comment