Trần bộ đầu vô cùng lo sợ, chỉ là một câu hỏi trách cứ, đã sợ đến mức hoang mang mất hết hồn vía.
Dễ nhìn ra môn quy của Bạch Y Môn này đoán chừng rất nghiêm ngặt, nếu không sẽ không thể khiến người ta sợ hãi như vậy.
"Thôi được, nể tình ngươi không có công lao, cũng không có khổ lao, chuyện này bỏ qua đi."
"Nhưng mà tội chết thoát rồi, tội sống khó tha, phạt ngươi chép lại môn quy một lần, bao gồm các loại chức vị vân vân nữa."
"Ta muốn để ngươi bất cứ lúc nào cũng phải khắc ghi nhớ kỹ những quy củ này, nếu lần sao còn tái phạm, vậy cũng đừng trách bản đại nhân ta không giúp ngươi."
Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng nói xong, sao đó lấy giấy bút trong khách điếm, bảo Trần bộ đầu chép đi.
Lừa lấy thêm thông tin.
"Đa tạ đại nhân khai ân, đa tạ đại nhân khai ân."
Trần bộ đầu có chút kích động, vô cùng mừng rỡ nhận giấy bút, ngay lập tức bắt đầu chép lại môn quy.
Hắn ta không suy nghĩ nhiều.
Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời, mà đứng ở bên cửa sổ, bắt đầu suy ngẫm đến chuyện khác.
Huyện Bình An này còn có một tên nằm vùng.
Bạch Y Môn này quả thật lắm chiêu nhiều trò.
Một huyện Bình An bé xíu, lại hao tâm tốn sức, sắp xếp lắm nằm vùng như vậy.
Nhưng ngẫm lại thì cũng chẳng có vấn đề gì hết, di bảo của Võ Đế.
Vậy thì còn vấn đề khỉ gì nữa đâu.
"Trên đỉnh Minh Nguyệt sáng ánh trăng."
"Duyên phận tự giữa đường âm dương."
Hứa Thanh Tiêu lẩm nhẩm lại thật kỹ.
Hắn không hỏi Trần bộ đầu Kim Ô tôi thể thuật.
Nhưng ngay từ đầu đã ngờ ngợ, Kim Ô tôi thể thuật là Bạch Y Môn cho.
Mục đích cho Ngô Ngôn là gì?
Duyên phận tự giữa đường âm dương.
Nhất âm.
Nhất dương.
Không có gì trở ngại hết, trong lòng Hứa Thanh Tiêu đã có sẵn đáp án.
Mẹo mở ra được bảo tàng.
Đó chính là cùng lúc tu hành được hai loại dị thuật âm dương.
Đáp án đã lộ ra.
Trong phòng.
Trên cơ bản thì Hứa Thanh Tiêu đã làm rõ hết mọi chuyện cần thiết rồi.
Trong huyện Bình An có cất giấu di bảo của Võ Đế.
Bảo vật đó là gì, tạm thời Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa biết.
Nhưng mà thứ đồ khiến cho Bạch Y Môn phải để ý đến như vậy, đương nhiên sẽ không tầm thường.
Mọi thông tin giờ đây mình cũng đã nắm được.
Núi Minh Nguyệt rất có thể chính là núi Vọng Thu.
Cần tu luyện thêm dị thuật âm dương tương hỗ, mới có thể mở ra được cánh cửa của bảo tàng.
Bản thân mình hiện giờ đang tu luyện Kim Ô Tôi Thể Thuật, cũng có được Thái Âm Ngưng Mạch Thuật, phù hợp điều kiện mở ra được bảo tàng.
Cho nên có lấy hay bỏ thì cũng nằm ở trong lòng bàn tay mình thôi.
Tiến thêm một bước, có được di bảo của Võ Đế.
Lùi lại một bước, mặc hắn bôn ba biển trời.
Hứa Thanh Tiêu trầm tư, đang suy nghĩ cho tiền đồ tương lai của chính mình.
Tu luyện một loại dị thuật đã rắc rối như này rồi, vậy nếu tu luyện hai loại dị thuật thì sao?
Sẽ có rắc rối nào nữa không đây?
Đây mới là một vấn đề trí mạng.
Tuy có Hạo Nhiên chính khí của Nho đạo trong người, nhưng nói dùng Nho đạo để trấn át dị thuật, đến tận bây giờ vẫn chưa nghe thấy bao giờ.
Cũng chỉ có bản thân thử rồi mới biết được.
Chắc cũng có văn nhân nho đạo khác đã từng thử qua, nhưng không có bất cứ tài liệu lịch sử nào ghi chép lại.
Ngẫm nghĩ kỹ thêm một chút, vương triều Đại Ngụy không thể nào không có người theo Nho đạo từng tu luyện dị thuật, thậm chí cũng rất có thể đã từng bị kiểm tra rồi.
Nhưng xác suất đến 99% là đã chết.
Bởi vì, nếu tu luyện Nho đạo có thể trấn áp được ma chủng, thì những nho sinh chắc đều đi tu luyện dị thuật hết rồi, dù sao tu luyện dị thuật để có được sức mạnh là việc không quá dễ dàng.
Đây chính là điều Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn lo lắng.
Sát niệm của Kim Ô đúng thật là đã được kìm lại, nhưng nó vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Cho nên nếu tu luyện thêm một loại dị thuật mới, liệu có thêm rắc rối nào không đây?
Cũng trong lúc Hứa Thanh Tiêu vẫn đang trầm tư, thì giọng nói của Trần bộ đầu vang lên.
"Đại nhân, thuộc hạ chép xong rồi!"
Giọng nói của Trần bộ đầu vọng đến, Hứa Thanh Tiêu không quay đầu lại.
"Được rồi, cứ để ở đó là được, ngươi quay về đi, nhớ kỹ phải tiếp tục giấu kín thân bận, đợi đến khi bên trên lấy được di bảo của Võ Đế, sẽ nhớ kỹ công đầu của ngươi."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Người kia vừa nghe nói thế xong, lập tức vui sướng không gì sánh lại được.
"Đa tạ sự ưu ái của đại nhân, Hứa đại nhân, thuộc hạ đi rồi, nếu có chuyện gì, đại nhân có thể đến tìm thẳng thuộc hạ."
Trần bộ đầu sướng rơn, nhưng vẫn cố kiềm chế chính mình.
Hứa Thanh Tiêu không đáp, đối phương cũng hiểu chuyện, xoay người rời đi.
Đợi đến khi Trần bộ đầu đi xong, Hứa Thanh Tiêu vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua tầm mười lăm phút đồng hồ, Hứa Thanh Tiêu vô cùng bình tĩnh quay trở lại chỗ ngồi, hắn không dám chắc Trần bộ đầu đã đi hẳn chưa.
Cho nên không đi xem môn quy ngay, mà ra vẻ ta đây vẫn đang suy nghĩ, bưng chén lên nhìn vào nước trà, nhưng trên thực tế thì ánh mắt lại tập trung lên trên môn quy.
Thấy môn quy, Hứa Thanh Tiêu giờ mới hiểu tại sao Trần bộ đầu lại thấp thỏm lo sợ đến thế.
Môn quy của Bạch Y Môn không có nhiều, nhưng mỗi một điều đều rất tàn khốc, động tý là lột da rút gân, thậm chí còn đủ kiểu tra tấn vô cùng tàn ác vô nhân đạo như rút thần hồn, vạn xà phệ tâm...
Hình phạt thảm khốc như này, không sợ mới là lạ.
Hai phút sau.
Hứa Thanh Tiêu đã nắm rõ đại khái rồi.
Các cấp bậc trong Bạch Y Môn không nhiều lắm.
Hơn nữa xưng hô cũng rất đơn giản.
Bạch Y là đệ tử, chấp sự là Thanh Y, Lam Y chưởng đà, Tử Y đường chủ, Hồng Y tông chủ.
Năm cấp bậc phân chia, mà ở cấp Hồng Y cao nhất cũng phân rất rõ thành Hộ Pháp, Thiên Vương, Tả Hữu Sứ, Phó Môn Chủ, cùng với Môn Chủ.
Mỗi một người đều có lệnh bài riêng, lúc giao tiếp nếu như không tin, thì có thể kiểm tra lệnh bài để chỉ rõ thân phận.
Nhưng mà Trần bộ đầu không vẽ lệnh bài ra, chắc có lẽ hắn ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Dù sao thì tầng chóp dưới cùng quá lắm cũng chỉ nhìn thấy lệnh bài của chấp sự thôi.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu đột nhiên nảy ra một suy đoán lớn mật.
Tổ chức tạo phản Bạch Y Môn này làm việc rất cẩn thận, chắc là thuộc cái loại làm việc thà bị tóm cổ cũng không thể để bị tận diệt được.
Chỗ tốt ở đây chính là, thách mày đánh chết hết bọn tao đấy.
Nhưng điều bất lợi cũng chính là cách giao tiếp với nhau quá lằng nhằng, cần chỉ định người tiếp tế.
Ám hiệu một tháng đổi một lần, chỉ riêng điểm này thôi đôi lúc cũng rất phiền phức, trao đổi thông tin không liền mạch.
Như vậy thì mình có thể mượn gió bẻ măng được không nhỉ?