Phủ Nam Dự.
Bên trong một đại trạch viện.
Mấy trăm vị nam tử trẻ tuổi đang ngồi ở trong sân.
Những người này đều mặc một loại trường bào giống nhau, trường bào ánh lên màu xanh lá, đều là học sinh của thư viện Thiên Minh.
Có một ông lão ngồi ở vị trí trung tâm.
Ông lão tuổi đã vào lục tuần, lông mày bạc phơ, mặc một bộ nho bào đầy mảnh vá.
Nho bào nhìn vô cùng cũ nát, thậm chí có nhiều chỗ giặt đến bạc phếch, nhìn thấy được ông lão này là một người rất tiết kiệm.
Người này chính là viện trưởng đời trước của thư viện Thiên Minh, Vạn An Quốc, là một vị Lục phẩm Chính Nho đã lập ý.
Tiến thêm một bước nữa, chính là Đại Nho nổi danh khắp thiên hạ.
Chẳng qua tuổi của lão cũng đã tám mươi, lúc sinh thời chắc hẳn rất khó để đột phá qua được một phẩm này.
Nhìn chỉ là sự chệnh lệch giữa một phẩm, trên thực tế lại là sự khác biệt giữa trời và đất.
Đương nhiên nếu so với Đại Nho mà nói, Lục phẩm Chính Nho chẳng tính là cái thá gì hết.
Nhưng đối với đại đa số người đọc sách khắp thiên hạ này mà nói, Lục phẩm Chính Nho giống như mây bay cao trên trời, xa xa không thể lại gần được.
"Tiên sinh, chúng ta từ Thiên Minh phủ lặn lội đường xa đến đây, chỉ vì được gặp Hứa Thanh Tiêu một lần, không ngờ rằng, Hứa Thanh Tiêu này đến cả mặt cũng không lộ ra chỉ một lần, đúng thật là không tôn trọng người đọc sách như chúng ta mà."
"Đúng ạ, tiên sinh, nếu chúng ta không danh không phận thì thôi, nhưng thư viện Thiên Minh chúng ta chính là đệ nhất thư viện của quận Trường Bình, những năm dạo gần đây vì Đại Ngụy đã có biết bao cống hiến, Hứa Thanh Tiêu này không tôn trọng chúng ta thì thôi đi, nhưng chúng ta đại diện cho thư viện Thiên Minh, hắn lại không tôn trọng như vậy, chúng ta không nuốt nổi cục tức này."
"Tiên sinh, Hứa Thanh Tiêu cậy tài khinh người, đúng là đáng hận mà, cho dù hắn khinh thường chúng ta, nhưng ngài đến đây, hắn cũng không ra mặt gặp một lần, đâu đã không còn là cậy tài khinh người nữa, đây chính là không coi ai ra gì."
Trong trạch viện.
Rất nhiều giọng nói vang lên, tràn ngập phẫn nộ.
Bọn họ rất tức giận, cho rằng Hứa Thanh Tiêu không tôn trọng thư viện Thiên Minh, ờ thì không tôn trọng bọn họ cũng được, nhưng giờ lão viện trưởng của bọn họ đã tự mình đến phủ Nam Dự, Hứa Thanh Tiêu ấy vậy mà vẫn chưa ra mặt?
Bảo bọn họ chịu thế nào được?
Nhưng mà trong đám đông, đối mặt với sự phẫn bộ đánh dẹp của chúng nho sinh, Vạn An Quốc không bày ra vẻ mặt giận dữ nào hết.
Trái lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Đợi mọi người không nói gì nữa, giọng nói của Vạn Quốc An chậm rãi vang lên.
"Quân tử dưỡng khí, nho giả tu thân."
"Các ngươi đọc sách hơn mười năm, nhưng vẫn dậm chân tại chỗ như trước, xem như là dưỡng khí không được, tu thân cũng tính là không hợp."
"Hứa Thanh Tiêu chính là đại tài, điều này không thể phủ nhận."
"Đại tài như thế, có chút ngạo khí cũng là điều hợp tình hợp lý, hắn không gặp các ngươi, có gì sai?"
"Sao hắn phải gặp các ngươi?"
Giọng nói của Vạn Quốc An bình đạm, nhưng trong lời nói vẫn có thể nghe ra được chút ý trách mắng.
"Nhưng mà tiên sinh, hắn không gặp bọn ta không sai, nhưng không gặp ngài, đúng thật là không thể hiểu nổi, bọn ta không phục."
Đối mặt với trách mắng của Vạn Quốc An, phần lớn người im lặng không nói, nhưng mà vẫn có người không nhịn được mở miệng, vì tiên sinh nhà mình ôm nỗi bất bình.
Lời thế vừa nói ra, Vạn Quốc An nhìn lướt qua tất cả mọi người.
"Chẳng lẽ các ngươi coi lão phu già cả ngu muội rồi?"
"Có đúng là bất bình cho lão phu? Hay là bất bình cho chính các ngươi?"
Một câu của ông, khiến mọi người hoàn toàn im bặt.
Thẳng tay vạch trần suy nghĩ trong nội tâm của mọi người ở đây.
"Hừ, học giả, nên khiêm tốn bác ái lý học, học hỏi lẫn nhau, các ngươi chưa có công danh, cũng không có nho phẩm, lại ở chỗ này tranh cường hiếu thắng."
"Hứa Thanh Tiêu kia có cuồng vọng đến tận đâu, cũng viết được danh từ thiên cổ, văn chương tuyệt thế, chỉ dựa vào hai cái này, cho dù là cả lão phu cũng không sánh bằng hắn."
"Hắn có gặp hay không gặp, là tự do của Hứa Thanh Tiêu, có cái gì không phục, nếu không phục, ngươi cũng làm một bài văn chương tuyệt thế đi, rồi mang đến tranh luận."
Vạn Quốc An nói một tràng, nói đến mức mọi người có chút khó chịu.
Bọn họ vốn là muốn mời Vạn Quốc An đến đây làm chỗ dựa cho bọn họ, không ngờ được Vạn Quốc An lại trách mắng bọn họ một trận, có chút buồn tủi.
Nhưng trên thực tế thì đúng thật là vậy, đường đường là Chính Nho, sống cũng được tám mươi tuổi rồi, sao lại không biết được trong bụng mấy người này nghĩ gì, hơn nữa cho dù văn nhân lẫn nhau ít va chạm, nhưng đã tới tận mức này rồi, trên cơ bản chính là cạnh tranh lập ý với nhau.
Lập ý của mọi người gần như đều suýt xoát nhau, đó chính là bạn tốt, lập ý của mọi người không giống nhau, thì nói đạo bất đồng lý tưởng không giống nhau, cũng sẽ không đến nỗi mắng đến chửi đi, hoặc là hãm hại nhục mạ lẫn nhau.
Trừ phi dính đến nguyên tắc vấn đề căn bản, nói cách khác, đâu đó vẫn có sự tôn trọng lẫn nhau.
"Tiên sinh, vậy sao ngài lại đến đây? Cũng không thể tới đây chịu nhục rồi lại quay trở về chứ?"
Có người mở miệng hỏi, có vẻ không hiểu mục đích Vạn Quốc An đến đây.
Ngài đã nói hộ Hứa Thanh Tiêu tốt đến như này rồi, thế ngài tới đây để làm gì, còn tưởng ngài đến để giúp bọn ta nữa.
Mọi người vô cùng tò mò.
"Lão phu đến đây, là vì hỏi cho rõ, lập ý văn chương của Hứa Thanh Tiêu."
Vạn Quốc An nói ra xong ý đồ đến đây của bản thân.
Hứa Thanh Tiêu viết ra tuyệt thế văn chương, lão không có bất cứ điểm nào không phục cả, ngược lại còn rất vui, vui vẻ xuất phát từ nội tâm, nhân tộc lại có thêm một vị đại tài nữa rồi, sao lại không vui cho được.
Nếu bài luận Hứa Thanh Tiêu viết là kế sách an quốc, có lẽ lão sẽ không đến đây đâu, chỉ biết tán thưởng một tiếng Trường Giang sóng sau đẩy sóng trước.
Nhưng bài luận này của Hứa Thanh Tiêu lại là một bài lập ý.
Thì lão không thể không qua đây một chuyến được.
Hơn nữa lão không chỉ đại biểu cho bản thân mình một người tới đây, mà đại diện cho cả một nhóm người tới đây.
Muốn sớm hỏi cho rõ.
"Nhưng Hứa Thanh Tiêu ngay cả gặp cũng không thèm gặp chúng ta, vậy hỏi thế nào được?"
Bọn họ tiếp tục hỏi.
"Vậy thì đợi."
"Qua ít ngày nữa lầu mới của phủ Nam Dự sẽ xây xong, phủ quân phủ Nam Dự mời hắn tới, ngày thường không gặp cũng chẳng sao, nhưng ngày này hắn nhất định sẽ xuất hiện, đến lúc đó ở trên yến hội, lão phu sẽ tự mình hỏi thử."
Vạn An Quốc mở miệng, nhắc đến yến hội vài ngày nữa sẽ tổ chức ở phủ Nam Dự.
Mọi người gật đầu, coi như hoàn toàn hiểu được vị lão viện trường này tại sao lại phải bôn ba đường dài đến tận phủ Nam Dự này.
Còn tưởng là vì bọn họ, xem ra bọn họ đã nghĩ nhiều quá rồi.