Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 161 - Chương 161: Phủ Nam Dự, Thư Viện Thiên Minh (1)

Chương 161: Phủ Nam Dự, Thư Viện Thiên Minh (1)

Đan Thần rất tự tin, chỉ có điều những lời này rất rõ ràng có chút tẩy não.

Hứa Thanh Tiêu không trả lời gì cả.

Nguyên nhân rất đơn giản, sau Ngũ phẩm là chuyện sau Ngũ phẩm, bây giờ bản thân nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy làm gì?

Đi một bước nhìn ba bước thì được.

Mới đi một bước nhìn tới ba trăm bước, đây còn là người sao?

“Tiền bối, nếu như có người tu luyện dị thuật, sau khi đạt được Nhất phẩm, có thể giải trừ mầm họa của dị thuật không?”

Hứa Thanh Tiêu không tiếp tục nói về chủ đề dược liệu nữa mà hỏi chuyện này.

“Không biết, từ xưa tới nay, người tu luyện dị thuật tới Nhất phẩm không có mấy người, hơn nữa đạt được Nhất phẩm rồi, cấp bậc hoàn toàn không giống trước nữa, có khả năng ngươi tu luyện qua dị thuật cũng chưa chắc đã nhìn ra.”

Câu trả lời của Đan Thần khiến Hứa Thanh Tiêu chợt chìm vào trầm tư.

Nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, tiếp tục hướng về phía phủ Nam Dự.

Chỉ là qua nửa canh giờ.

Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên lên tiếng.

“Tiền bối, tiền bối có biết cách luyện hoá độc dược không? Cái loại không màu không vị ấy?”

Hắn đột nhiên nói.

Câu hỏi này.

“Độc dược? Ngươi cần thứ đồ đó làm gì?”

“Ta tinh thông tất cả đan phối trên thế gian, độc dược tất nhiên là hiểu, có điều…”

Đan Thần có chút tò mò, không biết Hứa Thanh Tiêu cần độc dược làm gì.

“À…cũng không có gì, nếu như không tiện cho tiền bối, thì thôi vậy, do vãn bối mạo muội rồi.”

Hứa Thanh Tiêu nghĩ một chút, thứ đồ như Cổ kinh Đan Thần, thông hiểu toàn bố đan phối trong thiên hạ, nếu như dùng nó chỉ để luyện độc dược, quả thật có hơi dao trâu mổ gà, hơn nữa những đồ vật có linh hồn, thường thì chúng sẽ không làm những việc này, thế nên Hứa Thanh Tiểu cảm thấy bản thân có chút mạo muội.

“Thực ra cũng không phải không tiện.”

“Luyện hoá độc dược không phải vấn đề gì lớn.”

“Nhưng…”

“Dược liệu phải tăng thêm.”

Đan Thần nghiêm túc lên tiếng.

Hứa Thanh Tiêu: “…”

Hay lắm, còn tưởng là cái gì chứ, không ngờ cũng chỉ có vậy thôi?

Vào khoảnh khắc này, Hứa Thanh Tiêu rất tò mò, tại sao Cổ kinh Đan Thần lại muốn nhiều dược liệu như vậy?

Mặc dù không thể giúp không được, nhưng cần nhiều dược liệu như vậy làm gì?

Trao đổi ngang giá cũng được á, mình giúp nó làm việc, nó giúp mình luyện đan, cái này có thể chấp nhận được.

“Tên này muốn dùng dược liệu để hồi phục nguyên khí chăng?”

Bỗng nhiên, Hứa Thanh Tiêu nghĩ tới một khả năng.

Có điều có phải vậy hay không, tạm thời không cần nghĩ tới làm gì, tạm thời không dùng được, có thể để qua một bên, đợi đến khi mọi việc đều được ổn định rồi, lại tiếp tục nghiên cứu Cổ kinh Đan Thần này sau.

Vậy đi.

Sau nửa canh giờ nữa.

Ngoại thành phủ Nam Dự.

Hứa Thanh Tiêu quay lại rồi.

Cả đường bay về, trên người Hứa Thanh Tiêu nhiễm không ít bụi bẩn, quần áo màu trắng đã hơi ngả màu.

Đến trước cổng thành, một bóng người quen thuộc xuất hiện.

“Hứa huynh đệ, ờm, không đúng, bây giờ phải gọi là Hứa Vạn Cổ rồi, có chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì rồi? Gặp phải thổ phỉ cường đạo rồi hả?”

Là giọng nói của Dương Báo.

Hôm nay hắn trực thành.

Đang ngồi tán gẫu với đồng liêu, ai ngờ vừa mới đảo mắt một cái bèn nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu.

Gặp lại Hứa Thanh Tiêu lần nữa, Dương Báo cực kì kích động, thời gian trước lúc Hứa Thanh Tiêu được nhiều người chú ý tới, hắn cũng được hưởng lây một chút uy phong.

Dù sao Hứa Thanh Tiêu cũng do đích thân hắn tiễn tới phủ Nam Dự, đôi bên cũng xem như có quen biết, có biết bao nhiêu đồng liêu ngưỡng mộ hắn.

Nhưng không ngờ có thể gặp được Hứa Thanh Tiêu ở đây.

Giây phút đó, hộ vệ nội thành nghe thấy ba chữ Hứa Thanh Tiêu, lập tức bèn đưa ánh mắt qua phía này, vài người thông minh lanh lợi, tò mò vây quanh lại phía này.

“Không sao, chạy nhanh quá ấy mà, trên người dính ít bụi bẩn thôi, không sao, không sao, Dương lão huynh, sao huynh lại ở đây thủ thành vậy.”

Hứa Thanh Tiêu cười một tiếng, đi tới trước mặt Dương Báo, nhìn có vẻ cực kì thân thiết.

“Đừng đừng đừng, ngươi bây giờ là Hứa Vạn Cổ rồi, xưng hô lão huynh này của ngươi ta gánh không nổi, thực sự gánh không nổi.”

Nghe thấy Hứa Thanh Tiêu gọi một tiếng lão huynh, Dương Báo cực kì vui thích, nhưng cũng biết thế nào là tôn ti trên dưới.

Nay Hứa Thanh Tiêu là ai chứ?

Đại tài số một của phủ Nam Dự, thiên cổ danh từ, tuyệt thế văn chương, chắc chắn sẽ đứng đầu kỳ thi phủ của Đại Nguỵ, hắn chẳng qua chỉ là một sai dịch bổ khoái, không nhận nổi câu lão huynh của Hứa Thanh Tiêu.

“Nói thế này, chúng ta chỉ tính theo thứ bậc của chúng ta, huynh lớn tuổi hơn ta, gọi một tiếng lão huynh cũng không có gì sai.”

Hứa Thanh Tiêu ngược lại không để ý chuyện này, thoải mái quàng vai bá cổ Dương Báo.

Giữa võ giả với võ giả với nhau vẫn khá đơn giản, giữa trưởng giả với nhau gặp nhau còn phải hành lễ, bao nhiêu thứ như vậy có chút không tự nhiên.

“Được, nhận được sự công nhận của lão đệ, tiếng lão huynh này ta đành mặt dày mà chấp nhận vậy.”

“Có điều, Hứa lão đệ, khoảng thời gian này đệ đi đâu vậy? Cả phủ Nam Dự đều nói về đệ đó, ta còn tưởng đệ đang ở trong phủ, không ngờ đi ra ngoài rồi à?”

Dương Báo cười khà khà lên tiếng, hắn cũng không nghĩ nhiều làm gì, Hứa Thanh Tiêu cho hắn thể diện như vậy, hắn vừa cảm động lại vừa kính phục.

Đây mới là người đọc sách thật sự, một đại tài thật sự, không giống với mấy tên văn nhân kia, có chút thành tựu mũi đã vểnh lên tận trời cao, có chút thân phận bèn hận không thể để tất cả mọi người vẫy đuôi nịnh bợ.

So với Hứa Thanh Tiêu mà xem, đơn giản có thể nói là một trời một vực.

Đặc biệt là những hộ vệ ở xung quanh, nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu và Dương Báo thân thiết như vậy, đều đỏ hết cả mắt.

Ghen tị tới đỏ mắt.

Thân phận cỡ đó của Hứa Thanh Tiêu, vậy mà vẫn xưng huynh gọi đệ với Dương Báo, chuyện này thôi không đủ để ngưỡng mộ sao?

Nói một câu không dễ nghe là mấy, chỉ cần Hứa Thanh Tiêu bằng lòng, tới tìm phủ quân mở lời một tiếng, Dương Báo ngay lập tức có thể thăng chức, đây chính là lợi ích của nhân mạch đó.

“Đang nói về ta sao? Nói gì về ta cơ? Phủ thí công cáo kết quả rồi sao?”

Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò, mọi người nói về hắn cũng đúng thôi, nói cho cùng thì cũng do tuyệt thế văn chương mà, nhưng tới tới lui lui cũng qua hơn sáu bảy ngày rồi, vẫn còn nói về bản thân hắn cơ à?

Không còn chủ đề khác sao?

Không có chủ đề thì tự tạo ra chủ đề đi chứ.

“Còn không phải do triều đình hạ thánh chỉ, nói ngươi cái gì mà, Lập ý văn chương của ngươi có thể coi như tuyệt thế văn chương, ra lệnh cho toàn bộ văn nhân trong thiên hạ phải học tập theo lời nói của ngươi mà.”

“Kết quả phủ Thiên Minh có một đám người đọc sách đến, khí thế hùng hồn, muốn tìm người bàn luận chuyên sâu vài thứ.”

“Ta cũng không rõ có chuyện gì, dù sao mấy tên này cũng chẳng phải dạng tốt lành gì, phủ Thiên Minh vẫn luôn đè đầu cưỡi cổ phủ Nam Dự chúng ta, bây giờ không dễ gì chúng ta mới đè lên chúng được.”

“Chắc là bọn chúng không phục, nên muốn tìm ngươi để gây phiền phức đó.”

Bình Luận (0)
Comment