Hứa Thanh Tiêu mở lời, chuyện này đúng là khiến hắn có chút phiền lòng, điều phiền lòng nhất là vô duyên vô cớ lại dính vào thị phi.
Nhưng không vui là không vui, giúp thì nhất định vẫn phải giúp.
Không có lý do gì khác, bởi vì những người này ra mặt thay hắn, nếu hắn không giúp, vậy quả không còn chút nhân tình gì rồi.
Nhưng mục đích Hứa Thanh Tiêu đặc biệt tới đây rất đơn giản.
Nói cho bọn họ nghe rõ sự thật, không được xem đây là một chuyện nhỏ, để tránh việc hắn đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, đám người này lại không phục, còn muốn kêu gào ầm ĩ, ai mà chịu cho được?
Những lời này của Hứa Thanh Tiêu vừa nói ra, phần lớn mọi người đều gật đầu cảm tạ.
Nhưng Dương Báo lại nói.
“Hứa lão đệ, chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới đệ chứ? Nếu như ảnh hưởng tới đệ, đệ không cần giúp đâu, bọn ta đều là bách tính bình thường, nói một câu khó nghe chút, cho dù bọn ta có phải đày ngàn dặm, cũng không thể hại đệ.”
Dương Báo vẫn rất trượng nghĩa, có điều trượng nghĩa hơi quá rồi đó.
“Không ảnh hưởng gì tới đệ cả, chỉ cần mọi người nhất định phải nhớ kĩ lời của đệ nói, đến lúc đó bọn họ đồng ý tha thứ rồi, mọi người nhất định phải học được cách giữ yên lặng, cho dù không phục cũng phải yên lặng, hoặc nói vài câu dễ nghe chút.”
“Người ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, đã hiểu chưa?”
Hứa Thanh Tiêu nhấn mạnh một lần nữa.
Việc này không có gì mất mặt, tốt nhất phải giữ được người đã rồi tính tiếp.
“Được! Chúng ta nghe đệ.”
Dương Báo Dương Hổ gật đầu, Hứa Thanh Tiêu đã nói tới vậy rồi, nếu vẫn cứng đầu, vậy chẳng khác nào đầu óc có vấn đề sao.
“Được rồi, các vị chịu khổ thêm mấy ngày, Hứa mỗ cáo từ.”
Nhận được lời chấp thuận, Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng thở phào một hơi, rời khỏi đại lao.
Lý Hâm đi theo phía sau hắn, cả đoạn đường không nói gì cả.
Sau khi rời khỏi đại lao, Lý Hâm mới không nhịn được mà hỏi.
“Hứa huynh, chuyện này, đệ nghĩ không dễ vậy mà bỏ qua đâu.”
“Trên thực tế, không nhất thiết phải bôn ba một chuyến như vậy, nói cho cùng đây cũng là phủ Nam Dự, không đến mức bị lưu đày ngàn dặm, cùng lắm bị nhốt mười năm thôi mà.”
“Nhưng cứ nói là mười năm, đệ nghĩ cùng lắm năm ba năm có thể được thả ra rồi, đến lúc đó không thể có người còn nhớ tới chuyện này đâu.”
Lý Hâm theo sau Hứa Thanh Tiêu, bộc bạch nỗi lòng.
“Lý huynh có ý gì?”
Hứa Thanh Tiêu không trả lời mà hỏi như vậy.
“Hứa huynh, đệ nói thẳng vậy.”
“Chuyện này đừng nhúng tay vào, đệ cảm nhận được lý do Vạn phu tử không chịu gặp chúng ta là vì chuyện đã bị làm ầm ĩ lên rồi.”
“Ảnh hưởng không tốt tới người đọc sách, chuyện này đã không còn là xích mích gây gổ thông thường nữa, đã đụng chạm tới căn cơ của văn nhân rồi.”
Lý Hâm trực tiếp nói thẳng ra.
Điều Lý Hâm có thể nghĩ tới, Hứa Thanh Tiêu cũng có thể nghĩ ra.
Chuyện này quả thật phiền phức.
Nhưng không phải không thể cứu vớt.
“Lý huynh, Hứa Thanh Tiêu ta còn sống trên đời, coi trọng nhất hai chữ nhân tình, quy tắc là vật chết, con người mới đang sống, chuyện này đúng thật do bọn họ không đúng, nhưng bọn họ cũng vì Hứa mỗ ta.”
“Nếu như ta không quan tâm tới bọn họ, vậy Hứa mỗ ta nào xứng làm quân tử.”
“Cũng giống như một ngày nào đó Lý huynh gặp phải chuyện thế này, Hứa mỗ ta cũng sẽ giúp đỡ Lý huynh, đây chính là đạo quân tử của ta.”
Hứa Thanh Tiêu không nói hết lời ra, nhưng ý tứ thì chính là ý này.
Nếu như hắn không phải người xuyên không, chỉ là một người đọc sách bình thường, có lẽ hắn sẽ công nhận lời của Lý Hâm.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, hắn có tam quan của hắn.
Thế nên hắn mới chọn giúp đỡ hai người Dương Báo.
“Hứa huynh nhân nghĩa.”
Lý Hâm không còn gì đáng nói nữa, Hứa Thanh Tiêu nhân nghĩ như vậy, hắn quả thật không còn gì để nói, chỉ có kính phục.
Cứ như vậy, hai người tiếp tục đi về Lý phủ.
Vừa bước chân vào phủ, quản gia vẫn đứng đợi nhịn không được mà lập tức lên tiếng.
“Thiếu gia, Hứa công tử, lão gia có lời mời.”
Giọng nói của quản gia vang lên, hai người đưa mắt qua nhìn, nhưng không nói gì nhiều, đi thẳng vào nội đường.
Từ đường Lý phủ.
Lý Quảng Tân đứng khoanh tay, đứng trong đại đường như đợi gì đó.
Mà nghe thấy tiếng bước chân của Hứa Thanh Tiêu liền vội vàng quay người lại.
“Học trò Hứa Thanh Tiêu, tự Thủ Nhân, tham kiến phủ quân.”
Lần đầu gặp Lý Quảng Tân, Hứa Thanh Tiêu hành đại lễ dành cho trưởng bối, báo tên tự của mình, thể hiện lòng tôn trọng.
“Ha ha ha, Thủ Nhân hiền điệt, không cần phải nghiêm túc như vậy, cậu là bạn tốt với Lý Hâm, gọi ta một tiếng thúc thúc là được rồi, mau ngồi mau ngồi.”
Đối với lòng tôn kính của Hứa Thanh Tiêu, Lý Quảng Tân rõ ràng thoải mái hơn nhiều.
Ông ta để Hứa Thanh Tiêu vào chỗ ngồi trước, cùng lúc nhìn về phía con trai mình một cái, có chút không vui mà nói.
“Khách tới còn không biết đi rót một ly trà sao?”
Giọng nói vang lên, Lý Hâm có chút nghệch ra.
Hoang mang thì hoang mang đấy, Lý Hâm vẫn nhanh chóng rót cho Hứa Thanh Tiêu một ly trà.
“Thủ Nhân hiền điệt, có muốn ăn chút gì không? Ta nói phòng bếp làm cho cậu.”
Lý Quảng Tân đối xử với Hứa Thanh Tiêu hết sức hoà nhã, một đại tài thế này, ông ta tất nhiên muốn làm thân.
“Lý thúc khách khí rồi ạ, trước khi tới đây đã ăn rồi ạ.”
Hứa Thanh Tiêu không có hứng ăn uống, sau khi khéo léo từ chối, cũng không định nói vòng vo nữa.
“Lý thúc, điệt nhi muốn hỏi một chút, chuyện ngày hôm nay, có thể giải quyết êm xuôi được không?”
Hứa Thanh Tiêu không quanh co, hỏi thẳng Lý Quảng Tân.
Thân là phủ quân của phủ Nam Dự, thủ đoạn chính trị của Lý Quảng Tân khẳng định phong phú hơn hắn, những việc quan sát được cũng nhiều hơn hắn, nhất định phải hỏi kĩ lưỡng mới được.
Chỉ là vừa nhắc tới chuyện này, biểu cảm trên khuôn mặt Lý Quảng Tân liền khẽ thay đổi.
Sau khi ngừng lại không nói gì một lúc, ông ta chầm chầm mở lời.
“Thủ Nhân hiền điệt, không phải ta có ý gì khác, chuyện này tốt nhất cậu đừng nhúng tay vào, cũng đừng tham gia vào.”
“Chuyện trở nên phiền phức rồi.”
Lý Quảng Tân lên tiếng, giống như những gì Lý Hâm nói, nhưng lời ông ta và Lý Hâm là hai kiểu khác biệt.
Lý Hâm thuộc kiểu đề nghị, mong Hứa Thanh Tiêu đừng dính líu đến.
Nhưng Lý Quảng Tân nói thế này, có nghĩa rằng chuyện này so với tưởng tượng còn phiền phức hơn nhiều.
“Lý thúc, phiền phức tới mức nào? Không lẽ thực sự phải giam cầm trong mười năm sao?”
Hứa Thanh Tiêu thắc mắc.
Lý Quảng Tân lắc đầu, thở dài nói.
“Nếu như bị giam mười năm, thực ra cũng là một chuyện tốt, những người này chỉ sợ bị đày đi ngàn dặm, cả đời làm lao dịch.”
“Hơn nữa những người có tham gia vào chuyện này, qua mấy ngày nữa sẽ điều tra cặn kẽ từng người, không ai có thể chạy thoát.”
Câu trả lời của Lý Quảng Tân khiến sắc mặt của hai người Hứa Thanh Tiêu và Lý Hâm lập tức thay đổi.
Cả đời làm lao dịch?
Những người tham gia không một ai có thể thoát.
Chuyện này so với bọn họ tưởng tượng còn nghiêm trọng gấp mười lần ư.
“Lý thúc, tại sao lại như vậy?”
Hứa Thanh Tiêu có chút không hiểu.