Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 173 - Chương 173: Dự Tiệc, Tranh Hay Không Tranh (2)

Chương 173: Dự Tiệc, Tranh Hay Không Tranh (2)

Hứa Thanh Tiêu đi khỏi Lý phủ thì vừa lúc hai người Vương Nho và Trần Tinh Hà cũng đã ở ngoài phủ.

“Bái kiến sư huynh.”

Gặp lại Trần Tinh Hà, Hứa Thanh Tiêu vẫn cung kính như cũ, không có hành động gì vượt quá phép tắc.

“Sư đệ hữu lễ.”

Dường như Trần Tinh Hà đã điều chỉnh xong trạng thái, hắn ta vẫn như thường ngày, khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, hắn ta cũng cùng đi chung với Hứa Thanh Tiêu.

Bốn người đi về phía lâu yến phủ Nam Dự, âm thanh Trần Tinh Hà chậm rãi vang lên.

“Sư đệ, ngày xảy ra chuyện ấy, sư huynh đã biết.”

“Nguyên nhân gây ra chuyện này không phải là do chính bản thân đệ, đây chỉ là chuyện hiểu lầm. Tuy là chuyện hiểu lầm nhưng mà luật pháp vô tình, ý của Thánh nhân không thể không tuân theo.”

“Nếu như ngươi chịu nghe một câu của sư huynh thì lâu yến hôm nay, cứ say một trận coi như xong, sư huynh cũng có quen biết với học sinh của Thiên Minh thư viện.”

“Sẽ giúp đệ nói tốt thêm vài lời. Oan gia nên giải không nên kết, bây giờ đệ là đệ nhất thi phủ, tiền đồ tương lai rất có triển vọng, đừng nên vì chuyện này mà ảnh hưởng đến bản thân mình.

Giọng của Trần Tinh Hà cực kỳ bình tĩnh.

Ánh mắt của hắn ta nhìn thẳng về phía trước, nhìn giống như vô ý khuyên can nhưng mà ý tứ trong câu nói chính là hyvọng Hứa Thanh Tiêu không cần bởi vì một người bình thường mà làm ảnh hưởng đến sĩ đồ của mình.

“Sư huynh dạy bảo, sư đệ đã rõ.”

Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh trả lời, hắn biết sư huynh của mình cũng chỉ là vì muốn tốt cho mình.

“Ừ, những lời khác, sư huynh cũng không muốn nói nhiều, đệ và ta đã rất lâu không gặp mặt, đợi một lát nữa phải cùng nhau uống một phen, cũng coi như là chúc mừng kết quả thi phủ.”

“Đúng rồi, lần đi đến lâu yến này, đệ có chuẩn bị sẵn thi từ gì không?”

Trần Tinh Hà cũng không tiếp tục nói về chủ đề này mà quay sang hỏi thăm Hứa Thanh Tiêu có chuẩn bị thơ gì cho lâu yến không.

“Không có.”

Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, hắn không có tâm tư để chuẩn bị những thứ này.

“Ồ.”

Nghe được câu trả lời này, Trần Tinh Hà nhẹ nhàng thở ra.

Hắn đã sớm nhận được giấy mời tham dự lâu yến phủ Nam Dự, giờ hắn cũng có chuẩn bị sẵn một bài thi từ, đợi đến chút nữa tham gia lâu yến bêu xấu một phen.

Chẳng qua là trước đó đã nhận được mấy bài học kia, nếu như Hứa Thanh Tiêu có chuẩn bị sẵn thì hắn cũng không dám mang ra.

Nếu như Hứa Thanh Tiêu không có chuẩn bị, vậy thì hắn sẽ bêu xấu một phen.

Bốn người cùng nhau đi.

Trên đường đi, chẳng biết tại sao lại quạnh quẽ hơn so với thường ngày một chút.

Cho dù vẫn có những ánh mắt nhìn qua, nhưng bên trong những ánh mắt này lại mang vẻ hơi khác thường.

Dân chúng thấp giọng thầm nói, tò mò về thân phận của hắn.

Nhưng mà vào lúc này, một người đi đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu, là một người phụ nữ, nàng ta ôm một đứa bé, quỳ trên mặt đất lớn tiếng gào khóc.

“Xin Hứa tiên sinh mau cứu tướng công nhà ta.”

“Trước đó vài ngày, tướng công nhà ta chẳng qua chỉ là đứng ở xa xa nhìn thôi, vậy mà lại bị quan sai bắt vào đại lao, nói là muốn sung quân ngàn dặm.”

“Hứa tiên sinh, tướng công nhà ta cần cù chăm chỉ, là người trung thực, tuyệt đối sẽ không phạm vào luật pháp kỷ cương, mong rằng Hứa tiên sinh ra tay giúp đỡ, nếu như tướng công nhà ta thật sự bị đày đi ngoài ngàn dặm vậy thì cô nhi quả nữ chúng ta còn biết sống thế nào đây.”

Tiếng khóc vang vọng khắp con đường.

Người phụ nữ quỳ gối trước mặt, hai đứa trẻ không biết làm sao cũng khóc thét lên, có lẽ chúng nhìn thấy mẹ mình khóc thút thít, cũng có lẽ là bởi vì mấy ngày không được gặp mặt phụ thân, trong lúc nhất thời, tiếng khóc vang dội.

Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu hơi sửng sốt.

Hắn không biết nên nói gì.

Cũng không biết trả lời như thế nào.

“Vị phu nhân này, chuyện này quan phủ sẽ điều tra rõ ràng, phu quân của ngươi tên là gì? Ta là con trai của Phủ quân, đợi sau khi lâu yến kết thúc ta sẽ đi đại lao một chuyến để tra rõ. Nếu như phu quân ngươi thật sự chỉ đứng ở xa xa nhìn vậy thì nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Lý Hâm ngay lập tức kịp phản ứng.

Hắn kéo vị phu nhân kia lên, sau đó cố gắng giải thích.

Giữa ban ngày ban mặt, còn có nhiều người nhìn như vậy, ảnh hưởng thật sự không tốt mấy.

Lý Hâm dùng mắt ra hiệu với Vương Nho.

Vương Nho lập tức kéo Hứa Thanh Tiêu đi về phía trước, Trần Tinh Hà cũng chỉ khẽ thở dài một tiếng mà thôi.

Chuyện này bây giờ ngày càng nghiêm trọng rồi.

Sâu bên trong đến cùng là có chuyện gì cũng chỉ có một số ít người biết, nhưng đa số mọi người thì lại không biết.

Trên phố, ánh mắt dân chúng lại một lần nữa trở nên phức tạp.

Hứa Thanh Tiêu trầm mặc.

Hắn không nói lời nào.

Suy nghĩ cũng loạn hết cả lên.

Việc này đúng là không có liên quan gì đến hắn.

Nhưng nói cho cùng thì việc này cũng do hắn mà ra.

Hơn nữa bởi vì chuyện lập ý mới trực tiếp dẫn đến những chuyện phía sau, nếu không thì cùng lắm cũng chỉ bị giam giữ mười năm mà thôi.

Ba người đi tiếp.

Hẹn sau một nén hương.

Lý Hâm chạy đến. Hắn không nói gì, chỉ bảo là đã sai người thu xếp cho vị người phụ nữ vừa rồi.

Hắn muốn an ủi Hứa Thanh Tiêu vài câu, đại khái chính là chuyện này chẳng có liên quan gì với Hứa Thanh Tiêu cả.

Chỉ là, lời còn chưa kịp nói thì Vương Nho lại nháy mắt ra hiệu cho hắn, trong lúc nhất thời, Lý Hâm cũng im lặng theo.

Bốn người đều hơi trầm mặc.

Cuối cùng, bốn người cũng đi đến Nam Dự lâu các.

Cả tòa lầu đều mới toanh, dài vỏn vẹn hai mươi trượng, cả tòa lầu chiếm diện tích năm mươi mẫu, trừ lầu chính còn có không ít các kiến trúc khác.

Mà ở cửa vào Nam Dự lâu đã kín người hết chỗ từ lâu.

Lần lâu yến này mời tất cả tám trăm người, có ba trăm vị ở trong lâu, còn dư năm trăm người thì dùng yến ở ngoài lâu.

“Đợi đến lúc tiệc tối, bên trong quảng trường sẽ mở cửa cho bách tính, có thể chứa đến mấy vạn người cùng nhau ở đây ngắm pháo hoa.”

Đi vào trong lâu, Lý Hâm giải thích cho ba người nghe.

Mà cùng lúc đó, không ít ánh mắt tập trung vào bốn người Hứa Thanh Tiêu.

“Mau nhìn kìa đó chính là Hứa Thanh Tiêu, Hứa đại tài.”

“Đây chính là Hứa Thanh Tiêu đó sao? Quả nhiên là bậc nhân tài.”

“Người viết ra tuyệt thế văn chương chính là người này đó hả?”

“Vừa nhìn là thấy tài hoa hơn người rồi.”

Không ít người chú ý tới Hứa Thanh Tiêu, dẫn tới rất nhiều người thì thầm nói, thậm chí còn có người trực tiếp đi đến, muốn trèo lên móc nối quan hệ.”

Chỉ là đột nhiên, một trận âm thanh ồn ào vang lên.

Khá trùng hợp, người của thư viện Thiên Minh cũng tới.

Bình Luận (0)
Comment