Đây đều là những người đọc sách của phủ Nam Dự.
Thấy đám người Hứa Thanh Tiêu trầm mặc không nói gì cứ thế rời đi, đám học sinh của thư viện Thiên Minh ai nấy cũng đều vui vẻ, như vừa được ăn ngon xong.
Dù sao thì làm cho Hứa Thanh Tiêu ngột ngạt, bọn họ tất nhiên là rất vui vẻ rồi.
“Đi, chúng ta cũng đi vào.”
Trương Hằng mở miệng, đám học sinh cũng vô cùng náo nhiệt mà đi vào.
Trên đường đi.
Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà cùng nhau sánh vai nhau mà đi, chung quanh đều là các vị văn nhân đồng liêu của phủ Nam Dự, giờ khắc này, bọn họ đều tức giận bất bình giống như nhau.
“Đám người này, đến đây với ý đồ bất thiện, trước đó còn nói chỉ đến vì thảo luận Nho đạo, hôm nay cuối cùng thì cũng lộ ra nguyên hình.”
“Đúng vậy đó, nói tới nói lui còn không phải là không phục Hứa huynh đạt được đệ nhất thi phủ, vượt xa bọn hắn đó sao? Những người này lòng dạ hẹp hòi, so với Hứa huynh thì còn không bằng một phần vạn.
“So sánh bọn họ với Hứa huynh thì quả thật là đang vũ nhục Hứa huynh.”
“Chẳng qua ta nhìn nét mặt của bọn họ hôm nay, chắc là đã có chuẩn bị mới đến. Đợi đến lúc lâu yến đoán chừng lại muốn chèn ép chúng ta, cũng không biết Hứa huynh có chuẩn bị chút thơ từ trợ hứng gì hay không, miễn cho đám người kia càng thêm phách lối đắc ý.”
Những người đọc sách của phủ Nam Dự tương đối đoàn kết, từng người từng người đi tới, xem như là một chiến đội.
“Không sao, ta đã chuẩn bị xong thi từ, không tới phiên bọn họ ồn ào đâu.”
Lúc này, Trần Tinh Hà mở miệng, dáng vẻ giống như là đã tính xong từ trước.
Lời này vừa nói ra làm cho mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà trên đường đi Hứa Thanh Tiêu đều luôn giữ yên lặng, hắn lộ ra vẻ an tĩnh dị thường, chỉ là loại yên tĩnh này làm cho người ta cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Một khắc đồng hồ sau.
Mọi người mới đi tới Nam Dự lâu.
Theo sự dẫn đường của thị nữ, rất nhanh sau đó, mọi người đã leo lên đến tầng thứ năm.
Bên trong lầu các cực kì khoáng đạt, trong chủ đình bày ra hơn hai mươi bàn, chung quanh cũng trưng bày mấy trăm cái bàn khác.
Có không ít người đã đến đây, đang ngồi giao lưu và đàm luận.
Bên trong chủ đình.
Lý Quảng Tân đang trò chuyện cùng hai vị lão giả, trên mặt còn mang theo nụ cười.
“Hâm Nhi, Thủ Nhân, các ngươi tới rồi.”
Ngay lúc này, Lý Quảng Tân mới nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu và Lý Hâm, lập tức đứng dậy mở miệng gọi bọn họ tới.
Lý Hâm đáp một tiếng, Hứa Thanh Tiêu cũng vội vàng đi theo.
Về phần Trần Tinh Hà và Vương Nho, bọn họ ngồi ở vị trí gần với chủ đình nhất.
Đi đến trên đài yến tiệc.
Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn về phía hai vị lão giả kế bên Lý Quảng Tân.
Tóc hai người đều đã trắng phơ, còn có một nét đặc biệt đó là quần áo trên người bọn họ đều có rất nhiều miếng vá, nhìn cực kì cũ kĩ.
Chẳng qua trong chủ đình còn có những người khác nữa, Mộ Nam Bình và Mộ Nam Ninh cũng tới, bọn họ đều ngồi ở bên trên cùng với mấy vị phu tử.
“Hâm Nhi, Thủ Nhân hiền điệt, tới tới tới, vị này là Vạn An Quốc, Vạn phu tử, lão viện trưởng của thư viện Thiên Minh.”
“Vị này là đại Nho đương triều Nghiêm Lỗi, Nghiêm đại Nho, các ngươi nhanh chóng đến đây chào hỏi đi.”
Lý Quảng Tân đứng dậy, cực kì trịnh trọng mà giới thiệu với hai người.
“Học sinh bái kiến Vạn phu tử, bái kiến Nghiêm đại Nho.”
Nhìn thấy đại Nho, rõ ràng là Lý Hâm có vẻ sốt sắng hơn rất nhiều, mà Hứa Thanh Tiêu thì lại vô cùng bình tĩnh.
Sau khi hành lễ xong, Vạn An Quốc tán dương Lý Hâm một tiếng, chẳng qua là rất nhanh sau đó, ánh mắt ông ta liền rơi vào người Hứa Thanh Tiêu.
“Vị này là Hứa Thanh Tiêu đó sao? Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, Đại Ngụy ta có tuấn kiệt thế này quả thật là phúc khí đấy.”
Vạn An Quốc tán dương Hứa Thanh Tiêu. Hắn thật sự rất xem trọng Hứa Thanh Tiêu, đây là sự xem trọng của văn nhân, không có liên quan gì đến chuyện cá nhân.
Nhưng mà so với Vạn An Quốc thì Nghiêm Lỗi Nghiêm đại Nho lại nghiêm khắc hơn nhiều, ông ta khẽ gật đầu, sau đó cũng không nói bất kì câu nói mang ý khen ngợi nào.
Toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra một loại uy nghiêm, ngay cả Lý Hâm cũng không dám đối mặt với ông, có một loại khủng hoảng không thể hiểu được.
Đây chính là khí thế của đại Nho.
“Phu tử quá khen.”
Hứa Thanh Tiêu cực kỳ khiêm tốn đáp lại, mà phu tử thì cũng chỉ cười cười, sau đó không tiếp tục khách sáo nữa.
Ngay sau đó, Lý Quảng Tân liền để cho Hứa Thanh Tiêu ngồi ở kế bên chủ vị của Mộ Nam Bình, Hứa Thanh Tiêu chính là đệ nhất thi phủ tân triều đại Ngụy, có tư cách thượng tọa. Về phần Lý Hâm thì hắn ta ngoan ngoãn đi xuống dưới, tìm một chỗ ngồi.
Mặc dù ông ta hy vọng Lý Hâm cũng ngồi lên trên nhưng mà quy củ thì không cho phép, không tài không đức, nếu như cứ ngồi ở trên thì dẫn tới người ta nói vào nói ra chỉ là chuyện nhỏ, nhận lấy ô danh mới là chuyện lớn, nhất là bên cạnh đây còn có một vị đại Nho công chính cương trực đang ngồi.
“Hứa huynh! Mấy ngày không gặp, càng thêm sâu sắc rồi nha.”
Đợi khi Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống xong, Mộ Nam Bình mới khách khí nói chuyện với Hứa Thanh Tiêu.
“Mộ huynh cũng thế.”
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười, nhưng mà dù là ai thì cũng đều nhìn ra hắn đang có tâm sự, cho nên Mộ Nam Bình cũng không tiếp tục trao đổi thêm nữa.
Các tân khách lục tục lần lượt vào sân.
Khoảng cách đến thời gian khai yến chỉ còn gần nữa canh giờ, rất nhanh sau đó, đám học sinh của thư viện Thiên Minh cũng ra trận, dẫn đầu là Trương Hằng, dẫn theo mọi người hướng tới chủ vị, cúi đầu thật sâu với Lý Quảng Tân, chư vị phu tử và Nghiêm Lỗi.
Trong đó có một người, bộ dáng càng thêm tươi cười nhìn về phía Nghiêm Lỗi nói:
“Thúc phụ, thân thể gần đây như thế nào?”
Hắn cố ý mở miệng nói ra mối quan hệ của hắn và Nghiêm Lỗi, là quan hệ chú cháu.
Người này chính là người vừa rồi ở dưới lầu bảo Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng lập ý văn chương.
“Gần đây cũng được, chẳng qua ta nghe phụ thân ngươi nói gần đây ngươi bỏ bê việc học, chạy tới nơi này du sơn ngoạn thủy, mặc dù thông qua thi phủ nhưng xếp hạng ngoài mười vị trí đầu. Vài hôm nữa có thời gian ta sẽ đến tìm đại ca ta nói chuyện một phen, bảo ông ấy giáo huấn ngươi một trận, nếu không ngươi làm sao thành tài được?”
Nghiêm Lỗi mở miệng, mang theo vẻ răn dạy.
Người kia ngượng ngùng cười một tiếng, liên tiếp mở miệng nói sẽ không dám nữa.
Ngay sau đó, đám người lui ra tản đi, chẳng qua người này lại lôi kéo Trương Hằng ngồi ở vị trí gần chủ đình nhất, tuy là ở bên cạnh nhưng cũng là chủ đình, có hơi đắc ý, nụ cười trên mặt hắn có thể nói là cực kỳ sáng lạng.