Toàn bộ Nam Dự phủ lâu.
Yên lặng đến nỗi cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Vẻ mặt của mọi người hầu như đều giống nhau.
Bọn họ đều trợn mắt há mồm.
Trương Hằng năm lần bảy lượt khiêu khích Hứa Thanh Tiêu.
Còn Hứa Thanh Tiêu vì vẫn luôn luôn không nói gì, tất cả mọi người đều cho rằng Hứa Thanh Tiêu không có tâm tình hay thậm chí còn có chút buồn khổ nhụt chí.
Bọn họ vẫn còn cảm thấy buồn dùm cho Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng mà vào giờ phút này.
Một bài biền văn của Hứa Thanh Tiêu đã làm rung động đến tâm can, trích dẫn kinh điển, từ cảnh đẹp đẽ, có một vài từ ngữ trong đó bọn họ còn chưa bao giờ nghe thấy, nhưng mà nghe hay vô cùng.
Vật hóa thiên bảo, địa linh nhân kiệt.
Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc.
Từ ngữ như vậy quả nhiên là mang hết vẻ đẹp của thế gian, cực hạn của nhân gian.
Càng đáng sợ hơn chính là văn kinh thiên hạ, dẫn đến điềm lành, toàn bộ tân lâu phủ Nam Dự đều được gột rửa trong hào quang, giống như là tiên các vậy.
Tài khí cuồn cuộn như sông lớn đang tuôn trào vọt vào đại điện, nhập vào trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu.
Thiên biền văn này.
Chính là tuyệt thế.
Trong lúc nhất thời, mọi người cũng thật sự không biết nên nói thêm gì nữa.
Bọn họ nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trông hắn như quái vật vậy. Một người chỉ vừa mới nhập học, trước có thiên cổ danh từ, sau có tuyệt thế văn chương, bây giờ chỉ ngẫu hứng làm thơ trên lâu yến thôi vậy mà lại làm ra được một bài thiên cổ biền văn.
Hơn nữa bài biền văn này lại còn là tuyệt thế trong truyệt thế.
Bên trong đại điện.
Chỉ còn lại âm thanh rót rượu.
Trương Hằng sững sờ tại chỗ, sắc mặt hắn trắng bệch, trong đầu hồi tưởng lại từng cảnh tượng vừa mới xảy ra.
Trong lúc nhất thời, sự xấu hổ dâng trào lên như sóng lớn làm cho hắn chỉ hận không thể đào một cái hố để chui vào.
Từng câu từng chữ sỉ nhục mà Hứa Thanh Tiêu nói với hắn toàn bộ đều trở thành sự thật.
Hoàn toàn chính xác, so với bài biền văn này của Hứa Thanh Tiêu mà nói thì thi từ của hắn quả thật không bằng rắm chó, thô sơ vô cùng, không có chút tư cách nào để so sánh cả.
Câu nói bêu xấu bên cửa miệng kia lại càng làm cho hắn xấu hổ vô cùng.
Về phần các học sinh của thư viện Thiên Minh vào giờ khắc này cũng không biết phải làm thế nào, từng người từng người đều đỏ mặt tía tai.
Nếu như đem thơ của Trương Hằng đặt bên cạnh biền văn của Hứa Thanh Tiêu thì đúng thật là mục nát thô tục, một chữ cũng không bằng.
Vậy mà bọn họ lại reo hò như thế, khen hay lớn tiếng như thế. Mới vừa rồi bọn họ khen ngợi to bao nhiêu thì giờ đây nhục nhã bấy nhiêu.
Quay sang nhìn hai huynh muội Mộ Nam Bình và Mộ Nam Ninh, Mộ Nam Bình cực kỳ chấn động, hắn nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trong đầu chỉ có tám chữ thôi.
Tuyệt thế đại tài, đáng để thâm giao.
Về phần Mộ Nam Ninh, nàng vẫn còn đang ở trong cơn chấn động chưa dứt ra được. Hồi trước nàng có hơi không ưa văn nhân, cảm thấy mấy loại yến hội như thế này chỉ toàn làm thơ với làm thơ, buồn tẻ không có gì thú vị.
Nhưng mà hôm nay cuối cùng Mộ Nam Ninh cũng hiểu, không phải nàng không thích văn nhân làm thơ mà là không thích những văn nhân bình thường làm thơ. Nếu như một tuyệt thế đại tài như Hứa Thanh Tiêu làm thơ thì nàng vẫn sẽ thích.
Mấy người Lý Hâm, Vương Nho và Trần Tinh Hà ai nấy cũng đều trợn mắt há mồm, bọn họ vẫn biết Hứa Thanh Tiêu đã nhịn một bụng tức giận, cũng biết được tâm trạng buồn khổ của Hứa Thanh Tiêu, hơn nữa Trương Hằng lại còn từng bước lấn tới.
Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến Hứa Thanh Tiêu vậy mà có thể làm ra văn chương kinh thế như vậy.
Nhất là Trần Tinh Hà, hắn ta vừa cảm thấy chấn động lại vừa cảm thấy cực kỳ may mắn. May mà hắn cta òn chưa lấy bài thi từ đã viết ra, nếu không chỉ sợ lại chết tươi tại chỗ.
Mà vào giờ khắc này, Lý Quảng Tân, Vạn An Quốc, Nghiêm Lỗi và những người khác cũng không biết nên nói thêm gì.
Quả nhiên Hứa Thanh Tiêu đúng là đại tài kinh thế.
Làm thơ ngẫu hứng vậy mà cũng làm được bài văn như thế.
Chắc chắn là hắn không chuẩn bị sẵn, nếu như hắn có chuẩn bị thì cũng sẽ không chờ đến lúc này.
Cảnh tượng lúc nãy đều được cả sảnh đường ghi tạc trong đầu.
Lý Quảng Tân chấn động trước sự tài hoa của Hứa Thanh Tiêu.
Vạn An Quốc rung động, nhưng ông ta lại càng cảm thấy bất đắc dĩ nhiều hơn. Ông ta biết thư viện Thiên Minh đã xong đời, hoàn toàn xong đời.
Bởi vì chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ truyền rộng ra khắp Đại Ngụy, các khách mời ở đây đều sẽ kể lại chuyện này, mà người xui xẻo nhất ở đây không ai khác đó chính là Trương Hằng.
Hắn khiêu khích Hứa Thanh Tiêu, lại từng bước từng bước lấn tới, bây giờ thì hay rồi, ép ra một bài biền văn tuyệt thế. Chỉ cần văn nhân trong thiên hạ nhắc đến bài văn này thì tất nhiên Trương Hằng cũng sẽ bị người ta chế giễu.
Thứ bị chế giễu tiếp theo sẽ là thư viện Thiên Minh.
Nếu như tương lai Hứa Thanh Tiêu mà có thành tựu cao hơn, ví dụ như có ngày hắn trở thành đại Nho, hoặc là Thiên Địa đại Nho thì ngày đó, thư viện Thiên Minh sẽ biến thành trò cười trong mắt người trong thiên hạ.
Vạn An Quốc bất đắc dĩ, cực kỳ bất đắc dĩ đồng thời hối hận sâu sắc vì ban nãy đã không kịp thời ngăn cản Trương Hằng.
Nghiêm Lỗi kinh ngạc, ông ta cũng bị tài hoa của Hứa Thanh Tiêu làm cho ngạc nhiên, đúng là quá kinh khủng.
Thiên cổ danh từ, tuyệt thế văn chương, bây giờ lại làm ra tuyệt thế biền văn.
Đây là đại tài, đúng thật là đại tài.
Nhưng rất nhanh sau đó, ông ta đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
“Hay!”
“Áng văn này đúng là tuyệt thế.”
“Đám mây tường thụy, lầu các bảo hoa, đây là phúc của trời ban.”
“Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc”, từ đẹp, ý đẹp, cảnh đẹp, đây chính là thiên hạ đệ nhất biền văn.”
“Đại tài vạn cổ, đại tài vạn cổ, quả nhiên là đại tài vạn cổ.”
“Trời không sinh Hứa Thanh Tiêu, Nho đạo vạn cổ như chìm trong đêm tối, câu nói này đúng là không lừa ta.”
“Hay cho một câu Nho đạo vạn cổ như chìm trong đêm tối
“Hứa Thanh Tiêu, chính là Hứa Vạn Cổ.”
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều đã lấy lại tinh thần, những tiếng hoan hô ầm ầm vang lên, yến khách trong cả sảnh đường nhao nhao đứng dậy, kích động đến nổi mặt đỏ tới mang tai.
Bọn họ đều siết chặt nắm đấm, vô cùng kích động. Bọn họ đã tận mắt chứng kiến bản văn chương biền ngẫu tuyệt thế này ra đời, hơn nữa về sau khi người ta nhắc tới chuyện này thì có lẽ cũng sẽ nhắc đến tên tuổi của bọn họ.
Gián tiếp được lưu danh thiên cổ.
Mà vào lúc này, tài khí cuồn cuộn như sông dài kia cũng dần dần tuôn ra hết. Hứa Thanh Tiêu đã là bát phẩm, hắn vẫn chưa minh ý cho nên không thể nào đột phá thất phẩm nổi. Luồng tài khí này không thể nào làm cho hắn trực tiếp đột phá được.