“Nghiêm nho, Hứa Thanh Tiêu uống say rồi, miệng nói toàn lời mê sảng, mong rằng Nghiêm nho đừng nên tức giận.”
Mộ Nam Bình mở miệng ngay tức khắc, tạ lỗi với Nghiêm Lỗi.
Mà ngay lúc này, Hứa Thanh Tiêu lại đứng dậy, hắn nhìn về phía Mộ Nam Bình rồi lắc đầu, trong ánh mắt vô cùng thanh tịnh, mặc dù trên mặt vẫn còn chút men say nhưng thật ra hắn không say.
Nhưng mà Nghiêm Lỗi lại không hề tức giận.
Ông ta vẫn vô cùng bình tĩnh nói:
“Lão phu biết trong lòng ngươi còn đang tức giận.”
“Nhưng niệm tình ngươi đã làm được tuyệt thế biền văn, lão phu quý tài, những lời vừa rồi ta coi như ngươi uống say nói nhảm.”
Nghiêm Lỗi rất bình tĩnh, ông ta không tức giận bởi vì ông ta biết Hứa Thanh Tiêu chỉ đang tức giận mà thôi.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu lại hừ lạnh một tiếng.
Hắn nhìn về phía Nghiêm Lỗi nói:
“Hứa mỗ không dám trèo cao, Nghiêm nho không cần quý tài.”
Nói xong câu này, Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn về phía hai người Trương Hằng và Nghiêm Quân, nói:
“Những lời mà ta vừa nói các ngươi không nghe rõ hay sao?”
“Không tài không đức mà vẫn ngồi ở nơi này, các ngươi không ngại mất mặt nhưng mà Nghiêm nho thì ngại mất mặt, nhanh chóng lui xuống dưới, đừng có làm bẩn mắt ta.”
Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía hai người, trách cứ bọn họ trước mặt mọi người, bảo hai người họ cút xuống đi.
Lỗ mãng không?
Lỗ mãng.
Nhưng hả giận không?
Hả giận chứ.
Từ lần đầu tiên gặp mặt thì hai người này đã rất hùng hổ dọa người, dùng đủ lời âm dương quái khí, còn mang theo những người khác âm thầm sỉ nhục hắn.
Bây giờ bọn hắn tự đào hố rồi tự mình nhảy vào, chẳng lẽ Hứa Thanh Tiêu còn phải cứu giúp bọn họ?
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp bỏ đá xuống giếng, để cho bọn hắn nhớ thật kỹ bài học này.
Cũng là để cho tất cả mọi người biết được tính khí của Hứa Thanh Tiêu hắn.
Thật sự cho rằng hắn không biết giận ư?
“Hứa Thanh Tiêu! Ngươi cuồng vọng!”
Lúc này, cuối cùng thì Nghiêm Lỗi cũng phần không nhịn được.
Ông ta đã cho Hứa Thanh Tiêu một cơ hội.
Ông ta biết Hứa Thanh Tiêu có chí khí, nhưng mà hai người lại không có tiếng nói chung. Ông ta quý tài, nhưng mà Hứa Thanh Tiêu lại không quý trọng điều đó.
“Hứa mỗ ta cuồng vọng sao?”
“Hứa Thanh Tiêu trực tiếp quay người, nhìn chằm chằm về phía Nghiêm Lỗi, giọng hắn cực lớn, không kém gì Nghiêm Lỗi.
Giờ khắc này, cả sảnh đường sôi trào.
Hứa Thanh Tiêu và đại Nho cùng nhau hét lớn, đây quả thật là chuyện lớn thật đấy.
Một vị là thiên cổ đại tài.
Một vị là đại Nho Nho đạo.
Hai người này đụng độ với nhau, trong suy nghĩ của mọi người thì chẳng khác gì sao băng rơi xuống đất.
“Trương Hằng đúng thật là có lỗi, nhưng mà ngươi cũng đã sỉ nhục hắn ở trước mặt mọi người, ngươi đem sự tức giận trong lòng trút hết lên đầu người khác, lão phu khuyên ngươi ngươi lại chẳng thèm nghe lời khuyên nhủ, đây chính là cuồng vọng.”
Nghiêm Lỗi nghiêm nghị quát lên, ánh mắt hằm hằm nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, giờ khắc này, ông ta cực kỳ tức giận.
“Quả nhiên là chuyện cười lớn.”
“Nghiêm nho chỉ nhìn thấy ta ép Trương Hằng, vậy thì lúc trước Trương Hằng chèn ép ta, sao ngài không nói đến hai từ cuồng vọng?”
“Lúc mà bao nhiêu học sinh của thư viện Thiên Minh đang ngầm trào phúng ta, vì sao ngài lại không nhắc đến hai từ cuồng vọng?”
“Hai người bọn họ ở bên dưới lâu yến làm ta xấu hổ làm ta nhục nhã, Hứa mỗ ta có thể nhịn được.”
“Ngay trên lâu yến, ta thỉnh cầu vì hảo hữu, nhưng bị trách cứ, Hứa mỗ ta cũng nhịn được.”
“Mộ huynh là hảo hữu của ta, nói khách sáo giúp ta một câu vậy mà lại bị ngài nhục nhã trước mặt mọi người, thân là thế tử, chính là hoàng thân, nhưng ở trước mặt ngài thì chỉ như con sâu con kiến.”
“Nghiêm nho luôn mồm nói rằng luật pháp như núi, thánh ý như trời vậy tại lâu yến hôm nay, hai người bọn họ có tư cách gì mà ngồi trên.”
“Người ta không nói chỉ vì Nghiêm Quân có mối quan hệ thân thích với ngài, ngài không nói cũng bởi vì có quan hệ thân thích.”
“Học sinh xin hỏi, chữ nghiêm của Nghiêm nho phải chăng chỉ là dùng để đối phó với người khác, chứ không dành cho thân bằng?”
Những lời này của Hứa Thanh Tiêu từng câu từng chữ như châu như ngọc, giọng Nghiêm Lỗi lớn, giọng Hứa Thanh Tiêu hắn lại càng lớn hơn.
Khi âm thanh vừa dứt, tất cả mọi người ở đây đều nuốt một ngụm nước bọt, cơ thể phát lạnh mà rùng mình.
Hứa Thanh Tiêu làm thế này đúng thật là trực vạch mặt, trực tiếp bắt đầu răn dạy Nghiêm Lỗi.
Nghe thấy những lời này của Hứa Thanh Tiêu.
Đại Nho Nghiêm Lỗi tức giận đến nổi đôi bàn tay cũng run rẩy, nhưng mà những lời mà Hứa Thanh Tiêu nói, một chữ cũng không sai.
Trên thực tế lúc mà Nghiêm Quân ngồi xuống thì ông ta đã muốn bọn hắn đi xuống dưới, nhưng chợt nghĩ tới dù sao đây cũng là cháu ruột của mình, nếu như cứ đuổi bọn hắn ở trước mặt mọi người vậy thì cũng hơi khó xử.
Ông ta là đại Nho, cũng không phải là Thánh nhân. Mà cho dù có là Thánh nhân thì cũng sẽ có tình cảm nên tất nhiên ông ta sẽ không nhiều lời, chỉ cần cháu mình không làm sai điều gì là được.
Nhưng thật không ngờ điều này lại làm cho Hứa Thanh Tiêu bắt được cơ hội, giận dữ mắng ông ta một phen.
Những năm gần đây chỉ có ông ta răn dạy người ta, làm gì có chuyện người ta răn dạy ông ta?
“Được!”
“Nghiêm Quân, ngươi không tài không đức, ngồi ở ghế trên đúng là khó làm người ta phục được, xuống dưới.”
Nghiêm lỗi mở miệng, sau đó đứng lên nhìn về phía đám người, cúi đầu thật sâu.
“Chư vị, hành động của Nghiêm Quân chính là do lão phu sai, sau này lão phu ắt sẽ tự mình nghiêm cẩn kiểm điểm, mong chư vị thông cảm.”
Nghiêm Lỗi không hổ là đại Nho, trực tiếp đứng dậy tạ lỗi với đám người.
Chẳng qua đám người cũng đã hoàn toàn hiểu rõ, chuyện quan sai đánh người đã triệt để đi đến bước đường cùng.
Hứa Thanh Tiêu chọc giận Nghiêm Lỗi như thế, vạch thẳng mặt như vậy, làm cho Nghiêm Lỗi khó xử thì đối phương cũng nhất quyết sẽ không bỏ qua chuyện này.
Đả kích cũng tốt, trả thù cũng được, nói tóm lại, chuyện này không thể nào kết thúc một cách yên lành.
Đám người gật đầu, bọn hắn không dám tham gia, chỉ có thể gật đầu, đại Nho cúi đầu với bọn hắn, bọn hắn cũng toàn bộ hoàn lễ, thật sự là không dám nhận lễ lớn như thế.
Trong tất cả mọi người ở đây chỉ có hai người Hứa Thanh Tiêu và Mộ Nam Ninh là không hoàn lễ.
Về phần Trương Hằng và Nghiêm Quân thì bọn họ lại càng thêm xấu hổ không chịu nổi, nhưng bây giờ bọn họ cũng biết tình hình hiện tại, vì bảo toàn cho Nghiêm nho, bọn họ cũng đứng dậy tạ lỗi với đám người.
“Chư vị, là Nghiêm mỗ ngu xuẩn, không đức không tài, đã làm hoen ố những người ngồi đây, đặc biệt là làm bẩn mắt của Hứa huynh.”
Nghiêm Quân vẫn không phục, tuy hẳn mở miệng tạ lỗi nhưng bên trong ngữ khí vẫn còn mang theo vẻ mỉa mai.
Lời này nói ra làm cho Vạn An Quốc triệt để ngồi không yên.
“Nghiêm Quân, đừng nói năng hồ đồ nữa, cút xuống đi.”