Là tiếng cười của Nghiêm Lỗi, lâu yến đã chẳng còn người rồi, ông ta cười to như vậy có vẻ hơi cổ quái.
“Nghiêm nho!”
Lý Quảng Tân không biết vì sao đối phương cười to, chỉ sợ Nghiêm Lỗi tức đến khó thở, làm tổn thương thân thể.
Trong mắt Lý Quảng Tân, hành vi này của Hứa Thanh Tiêu thật sự rất là khẳng khái kịch liệt, nhiệt huyết sôi trào, nhưng dù sao thì cũng chỉ là tâm tính của thiếu niên mà thôi. Thân là Phủ quân của phủ Nam Dự, năm tháng đã dần mài mòn đi sự hăng hái của ông ta, tất nhiên ông ta cũng sẽ suy nghĩ càng nhiều chuyện hơn.
Nghiêm Lỗi là đại Nho, không thể không tuân theo, không thể bất kính.
“Không sao.”
Nghiêm Lỗi đứng dậy, tiếng cười của ông ta dừng lại, thay vào đó là sự lạnh lùng, bên trong ánh mắt là sự lạnh lùng thật sâu.
“Hứa Thanh Tiêu!”
“Hứa Vạn Cổ!”
“Lập ra tuyệt thế chi ý, tốt, tốt, tốt, rất tốt.”
“Tri hành hợp nhất, còn lập lời thề sẽ tiêu diệt hết đám hủ nho chúng ta, hay, hay lắm.”
“Hứa Vạn Cổ, lão phu ngược lại muốn xem thử ý của ngươi làm sao diệt được bọn ta, làm sao diệt được ý của Chu thánh.”
Nghiêm Lỗi mở miệng, ông ta lẩm bẩm, nhìn ra bên ngoài rồi sau đó đưa tay lên, một cây bút lông xuất hiện, nó được hình thành từ Hạo nhiên chính khí.
Giờ khắc này, bên trong lâu yến, các phu tử còn sót lại cũng nhao nhao mở to mắt nhìn.
“Nghiêm nho, không thể!”
“Nghiêm nho, Hứa Thanh Tiêu nói những lời kia chẳng qua chỉ là những lời mê sảng mà thôi, là do cơn say nhất thời, hắn vốn không có ý bất kính với thánh ý đâu, mong Nghiêm nho nể mặt Hứa Thanh Tiêu là tài tử đại tài của đại Ngụy, tha cho hắn một lần.”
“Nghiêm nho, Hứa Thanh Tiêu kia đúng thật là ngông cuồng, nhưng dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, tất cả đều chỉ là hiểu lầm, Nghiêm nho, đừng nên như vậy.”
Các phu tử còn sót lại ở đây đều lần lượt đứng dậy, cúi đầu hướng về phía Nghiêm Lỗi, tuổi của bọn họ đều đã qua lục tuần, tóc đều đã bạc phơ, nhưng vẫn hướng về phía Nghiêm Lỗi cúi đầu thật sâu.
Cái cúi đầu này không phải là vì kính trọng mà là vì khẩn cầu, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ khẩn cầu.
Bởi vì Nghiêm Lỗi đang muốn vận dụng đại Nho chi lực, ông ta muốn tấu lên thiên địa, thượng tấu với đế vương, thượng tấu với bách tính Đại Nguy. Đây thật sự là muốn dồn Hứa Thanh Tiêu vào chỗ chết mà.
Những lời vừa rồi Hứa Thanh Tiêu vừa nói hoàn toàn có thể hiểu là những lời mê sảng mà thôi, dù sao thì trong mắt bọn họ, cái gọi là Tri hành hợp nhất có phần không rõ ràng.
Nó chỉ giống như cái cớ Hứa Thanh Tiêu dùng để phát tiết mà thôi, cho nên đây chỉ như là một vở diễn.
Nghiêm Lỗi muốn vận dụng đại Nho chi lực chính là đang muốn chiếu cáo thiên hạ, ông ta muốn liệt Hứa Thanh Tiêu vào diện sỉ nhục văn nhân, đến lúc đó, văn nhân khắp thiên hạ đều sẽ biết rõ.
Ảnh hưởng của một vị đại Nho đáng sợ thế nào? Nếu như tất cả những người đọc sách trong thiên hạ đều biết đến việc này, mặc dù chỉ vẻn vẹn là biết thôi, nhưng đối với rất nhiều văn nhân không rõ chân tướng, bọn họ tất nhiên sẽ cho rằng Hứa Thanh Tiêu là người sai trước, ba điều kính của Nho đạo là kính trọng Thánh nhân, kính trọng đế vương, kính trọng quân tử. Hứa Thanh Tiêu lại không tuân theo Thánh nhân, cũng không tuân theo quân tử.
Kể từ đó, văn nhân trong thiên hạ làm sao có thể bỏ qua cho Hứa Thanh Tiêu được?
“Ngậm miệng!”
Nhưng mà Nghiêm Lỗi chỉ thốt lên vẻn vẹn hai chữ, bảo tất cả những người ở đây ngậm miệng lại.
Bút của đại Nho được hình thành, luồng hạo nhiên chính khí kinh khủng càn quét qua cả tòa Nam Dự các.
Nghiêm Lỗi nâng bút.
Dùng hạo nhiên chính khí làm mực.
“Ta là Nghiêm Lỗi, là nho giả Đại Ngụy, ở Nam Dự các gặp phải cuồng sinh Hứa Thanh Tiêu, kỳ tài tự cao, không coi ai ra gì, nhục nhã đồng liêu, phẩm đức không tốt.”
“Bởi vì lão phu dùng nghiêm pháp trị nên bị công kích, niệm tình có tài, ta thật thà dạy bảo. Nhưng cuồng sinh Hứa Thanh Tiêu lại phát ngôn bừa bãi, còn nói tuyệt thế văn chương chính là tân thánh chi ý.”
“Nhục mạ Chu thánh của chúng ta, còn lập lời thề với tất cả hủ nho trên thế gian, ngày hắn thành thánh, tất diệt Chu thánh chi nho, lật đổ Chu thánh chi ý.”
“Cuồng vọng tự đại, vô pháp vô thiên, không tuân theo Thánh nhân, bất kính với trưởng bối, bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, uổng công là người đọc sách.”
“Cuồng sinh Hứa Thanh Tiêu, Hứa Vạn Cổ, trong mắt không Thánh, trời tru đất diệt!”
“Mong trời trách cứ, mong quân vương nghiêm trị, mong văn nhân khắp thiên hạ, cùng chung mối thù, nghiêm trị kẻ sai, chấn chính Nho đạo.”
Nghiêm Lỗi nâng bút vung mực, ông ta viết hết lại những chuyện xảy ra hôm nay, hạo nhiên chính khí hóa thành văn tự, vào thời khắc này phát ra ánh sáng, sau đó hóa thành một cầu vồng xông thẳng lên trời.
Bên trong đại điện, tất cả mọi người đều im lặng. Bọn họ đều biết, Hứa Thanh Tiêu thật sự xong đời rồi.
Những lời này của Nghiêm Lỗi quả thật là đang muốn dồn Hứa Thanh Tiêu vào chỗ chết.
Không tôn trọng thánh ý, bất kính với quân vương, đây chính là đại tội, là một tội danh vô cùng lớn. Một câu bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu lại càng vùi Hứa Thanh Tiêu vào sâu trong bụi đất.
Văn chương do đại Nho đặt bút.
Cầu vồng xông thẳng lên trời, trong cùng một lúc nó ngưng tụ lại ở trên tất cả các thư viện lớn trong thiên hạ, đây chính là năng lực của đại Nho.
Chiếc cầu vồng hừng hực nhất, một đường phân thành hai nhánh, chia ra nhập vào cung đình Đại Ngụy và bên trên Văn cung Đại Ngụy.
Có thể nói, trong một khắc đồng hồ, toàn bộ triều đình Đại Ngụy đều biết rõ chuyện này, văn nhân trong thiên hạ cũng biết được chuyện này.
Phiền phức ngập trời sắp đến rồi.
Rầm rầm rầm!
Cũng vào lúc này, bầu trời tối đen như mực, mây đen cuồn cuộn vạn dặm. bầy trời vốn trong xanh ngút ngàn chỉ trong phút chốc đã giăng kính mây đen.
Tiếng sấm ầm ầm rung động, giống hệt như là trời phạt, tất cả mây lành đều cùng nhau biết mất, thay vào đó là những thứ không thể xác định được.
Đại Nho giận dữ.
Thiên hạ kinh sợ.
Bên ngoài lâu yến.
Hứa Thanh Tiêu đang đi về phía đạo lao thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Nghiêm Lỗi, hắn không khỏi dừng bước lại.
Âm thanh của ông ta truyền khắp toàn bộ phủ Nam Dự, đây là do có được sự gia trì của hạo nhiên chính khí.
Ngôn từ sắc bén, khếch đại từng lời nói và hành động của hắn, nhưng lại không thèm nhắc tới đám người đã gây ra mọi chuyện.
Ba người Vương Nho, Lý Hâm và Trần Tinh Hà đều sững sờ như nhau, đứng nguyên tại chỗ. Bọn họ vốn còn cho rằng đây chỉ là một trận náo loạn mà thôi, không ngờ Nghiêm Lỗi lại vận dụng đến đại Nho chi lực.
Ông ta muốn triệt để đè chết Hứa Thanh Tiêu đây mà.
Ba người sững sờ, trong lúc nhất thời, đầu óc bọn họ trống rỗng, không ngờ lại to chuyện đến như vậy.