Giờ khắc này, tất cả mọi người trong tửu lâu đều rất kích động. Lúc đầu khi đám học sinh của thư viện Thiên Minh đến phủ Nam Dự đã khiển bọn họ phải nhịn nhục một phen, sau đó lại xảy ra chuyện như vậy làm cho người người đều cảm thấy bất an, nhưng những người này cảm thấy bất an rồi thì tiếp theo sẽ là gì?
Là phẫn nộ!
Là dân oán!
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu lại giận dữ mắng mỏ đại Nho, hắn đã không tiếc hy sinh tiền đồ, không tiếc hy sinh tương lai của bản thân, chỉ vì để cứu một bách tính không có chút liên quan gì tới hắn.
Vậy còn bọn họ thì sao?
Bọn họ có thể ngồi đây mặc kệ ngồi nhìn à?
Không, không, không, bọn họ lựa chọn náo loạn theo luôn, làm một trận long trời lở đất.
Những âm thanh kịch liệt vang lên, người đọc sách trên bàn siết nắm đấm thật chặt, nhìn thấy đám người đồng tình với mình, trong lúc nhất thời, nhiệt huyết của hắn cũng sôi trào hẳn lên.
“Chư vị, đi theo ta!”
Hắn muốn làm thơ để diễn tả tâm ý của mình, nhưng mà nghĩ mãi không ra cho nên dứt khoát trực tiếp đi luôn.
“Đi đi đi, đi!”
“Nhanh lên!”
“Cùng nhau đi đại lao, làm bạn với Hứa đại tài!”
Mọi người cùng hưởng ứng, vô cùng kích động bỏ đi theo người này.
Tửu lâu trong nháy mắt lại chẳng còn một ai, tiểu nhị có chút lo lắng, dù sao thì rất nhiều người còn chưa thanh toán tiền ăn, vẻ mặt hắn đau khổ nhìn về phía chưởng quỹ nói:
“Chưởng quỹ, phải làm sao bây giờ?”
Hắn có chút lo lắng.
Nhưng mà chưởng quỹ tửu lâu thì lại lạnh lùng mở miệng nói:
“Cái gì mà làm sao bây giờ?”
“Hứa đại tài giải oan cho bách tính phủ Nam Dự ta, ngươi lại còn hồ đồ đi tính toán mớ tiền này, bây giờ ngươi đi xuống phòng bếp chuẩn bị cơm nước, mang đến phủ Nam Dự. Mẹ nó, nếu như không phải lão tử đã gần năm mươi tuổi thì lão tử cũng đi!”
Chưởng quỹ tửu lâu mắng to một tiếng, ông ta căn bản chẳng quan tâm đến mớ tiền rượu này, chỉ hận mình tuổi đã có hơi cao, thân thể có hơi không khỏe, nếu không thì ông ta cũng sẽ đi theo.
Bên dưới tửu lâu, những âm thanh trùng trùng điệp điệp vang lên.
Là âm thanh của văn nhân, cũng là âm thanh của bách tính.
“Chư vị, Hứa Vạn Cổ giải oan cho bách tính của phủ Nam Dự chúng ta, chúng ta có người là người đọc sách, cũng có người dốt đặc cán mai, nhưng chúng ta là người Đại Ngụy, là người của phủ Nam Dự.”
“Đại tài vì chuyện như vậy mà chịu oan ức, vậy chẳng phải thể hiện rõ là Nam Dự ta vô năng, nói rõ là người đọc sách chúng ta vô dụng hay sao? Đi đạo lao phủ Nam Dự thôi, đi làm bạn với Hứa đại tài.”
“Nếu như triều đình có muốn bắt thì ta để cho bọn họ bắt cho đã luôn!”
Từng đạo âm thanh vang lên, trong thời khắc này, các văn nhân đều chung một mối thù, sự tích của Hứa Thanh Tiêu đã hoàn toàn được lan truyện khắp toàn phủ Nam Dự.
Không biết có bao nhiêu bách tính sau khi nghe nói xong thì đã cảm động đến rơi lệ.
Thà hy sinh tiền đồ của chính bản thân mình cũng phải giải oan thay cho bách tính, người đọc sách bậc này mới thật sự là người đọc sách.
Dân chúng lệ nóng tràn mi, từng người từng người một không tự chủ mà gia nhập vào trong đám người.
Bắt!
Có bản lĩnh thì cứ bắt hết tất cả mọi người trong phủ Nam Dự luôn đi.
Mấy vạn văn nhân bách tính, Đại Ngụy ngươi có bản lĩnh thì cứ bắt hết toàn bộ họ họ đi.
Trong một tửu lâu khác.
Có người đọc sách, bàn tay nắm chặt một quyển sách, chính là những lời răn dạy của Nghiêm nho, hắn lớn tiếng gào thét rồi đưa mắt nhìn về phía dân chúng trong tửu lâu nói:
“Học sinh của thư viện Thiên Minh đến phủ Nam Dự chúng ta diễu võ giương oai, ức hiếp người phủ Nam Dự chúng ta ba mươi lăm năm còn chưa đủ, bây giờ phủ Nam Dự ta vất vả lắm mới có được một đại tài, vậy mà lại hãm hại hắn vào đại lao!”
“Hắn giải oan cho bách tính, là tấm gương sáng của người đọc sách chúng ta, nhưng không ngờ tới lại bị Nghiêm nho dùng luật riêng để trấn áp, nhưng Hứa Thanh Tiêu, Hứa Vạn Cổ, Hứa đại tài lại là người không sợ cường quyền.”
“Đại Nho mà thế nhân kính sợ thì thế nào chứ? Trên lâu yến, Hứa Thanh Tiêu trước có Nam Dự các tự, vả măt đám học sinh thư viện Thiên Minh, sau lại giận dữ mắng chửi đại Nho.”
“Hắn hy sinh tiền đồ của bản thân là vì cái gì? Là vì chúng ta đó!”
“Ta phụng Nghiêm nho vi tôn, nhưng hôm nay, hủ nho bậc này ta không phụng nổi, chư vị, theo ta đi đại lao, đi làm bạn với Hứa Thanh Tiêu, đi làm bạn với Hứa Vạn Cổ! Đi!”
Tiếng gào thét kia là xuất phát từ nội tâm.
Văn nhân phủ Nam Dự đã nín nhịn ba mươi lăm năm.
Bách tính của phủ Nam Dự cũng đã nín nhịn ba mươi lăm năm.
Thật vất vả lắm mới sinh ra một vị đại tài, nhưng kết quả lại bị người của phủ Thiên Minh làm cho không còn nữa.
Đại thù như thế, làm sao bọn họ có thể nín nhịn được?
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu đang vào tù chịu hàm oan, bọn họ há có thể không phẫn nộ?
Giờ khắc này, toàn bộ phủ Nam Dự đều loạn hết cả lên.
Trong trạch viện của thư viện Thiên Minh.
Các học sinh đều tụ tập ở nơi này. Mặc dù Hứa Thanh Tiêu đã đánh bọn họ một trận nhưng hắn vẫn còn nương tay nên không gây ra vết thương trí mạng.
Chỉ cần dùng một ít dược vật thượng đẳng chữa trị thì sẽ có thể khỏi hẳn như lúc ban đầu.
Giờ khắc này, mấy trăm tên học sinh đang ngồi đây, tay siết chặt thành nắm đấm, vô cùng phẫn nộ.
“Cái tên Hứa Thanh Tiêu này quả thật là rất đáng hận, trước mặt mọi người dám sỉ nhục chúng ta như thế thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn dám động thủ, quả nhiên là súc sinh.”
“Loại người này căn bản không xứng là người đọc sách, đáng chết mà!”
“Nghiêm nho đã lập đại Nho chi ngôn, tiền đồ của tên Hứa Thanh Tiêu này chắc chắn sẽ bị hủy sạch. Dám đánh chúng ta? Đây chính là kết cục của hắn.”
“Hôm nay hắn nở mày nở mặt đấy, nhưng ngày mai chắc chắn sẽ hối hận đến cực điểm.”
“Động thủ một cách thô bỉ, quả nhiên là không có đầu óc, còn Tri hành hợp nhất? Tri hành hợp nhất cái rắm, trái lại ta muốn xem thử xem trong vòng ba ngày hắn ta có thể minh ý hay không.”
Bọn họ tụ tập lại một chỗ, giận dữ mắng chửi Hứa Thanh Tiêu đủ kiểu, oán khí cực sâu.”
“Chư vị, chúng ta đừng nói thêm gì nữa, qua đêm nay chúng ta cứ một đường quay về, rồi đi tới các nơi tuyên truyền, cứ nói tên Hứa Thanh Tiêu này không tuân theo thánh ý, không tôn trọng quân vương, nhục mạ đại Nho, chính là vạn cổ đệ nhất cuồng sinh, làm cho hắn thân bại danh liệt.”
“Đúng đúng đúng, phải làm cho hắn thân bại danh liệt.”
“Đúng vậy, làm cho hắn thân bại danh liệt, để cho hắn biết, ra tay với chúng ta sẽ phải chịu hậu quả gì!”
Bọn họ hô hào với nhau, muốn làm cho Hứa Thanh Tiêu thân bại danh liệt, muốn làm cho Hứa Thanh Tiêu hối hận không kịp.
Nhưng mà lúc này, có người lại nhịn không được mở miệng nói:
“Chúng ta làm như vậy, có khi nào tên Hứa Thanh Tiêu này lại tìm chúng ta để gây phiền phức hay không? Nếu như hắn lại đánh chúng ta một trận, vậy…”