Đây cũng là chuyện bình thường, văn võ như nước với lửa, bọn họ cũng thường xuyên gây phiền phức cho đám võ quan, cũng đã quen rồi.
“Vương đại nhân, chuyện này dù có thế nào thì cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
“Bệ hạ, thần cảm thấy, Hứa Thanh Tiêu chính là đại tài, chi bằng cứ chuyện lớn hóa nhỏ, cứ tính như vậy đi.”
Triệu Nham mở miệng muốn giúp Hứa Thanh Tiêu được xử nhẹ.
Nhưng mà Vương Cảnh thì lại nhìn về phía Nữ đế rồi tiếp tục mở miệng.
“Bệ hạ, thần cho rằng, lời ấy sai rồi, Nghiêm nho có lỗi còn chưa biết được, cho dù hắn thật sự có lỗi đi chăng nữa cũng có luật pháp trừng phạt, nhưng Hứa Thanh Tiêu kia cuồng vọng vô cùng, khiển trách đại Nho, bất kính trưởng bối, đây là bất hiếu.”
“Miệt thị Thánh nhân, bất kính thánh ý, đây là bất nhân! Trong mắt không có luật pháp, không tôn trọng hoàng quyền, bất kính đế vương, đây là bất trung, còn bách tính không hiểu rõ chuyện, chỉ bị người khác lừa gạt, đây là bất nghĩa.”
“Người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa như thế.”
“Lẽ ra nên tước đoạt công doanh, tước hết tài khí, đầy ra biên ải, dùng để răn đe. Mong bệ hạ minh giám.”
Hắn ta tiếp tục mở miệng, làm như hôm nay nếu không cắn chết Hứa Thanh Tiêu thì sẽ không tha.
Mấy từ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa này.
Là bốn tội trạng lớn, bất kỳ cái nào cũng có thể tiêu diệt Hứa Thanh Tiêu, quả nhiên là hung ác.
Nhưng người mà nho quan càng muốn cắn chết thì võ quan lại càng muốn ra sức bảo vệ, chỉ cần người này không dính líu đến đại tội tội ác tày trời thì bọn họ chắc chắn sẽ mở miệng. Dù sao thì đưa ra ý kiến khác đã là chuyện tốt rồi.
Quyền quyết định vẫn còn nằm trong tay Hoàng đế, nếu như bệ hạ nghe ý kiến của hắn thì đây là một chuyện tốt, tức chết tên nho quan, còn nếu như không nghe ý kiến của hắn thì cũng chẳng có liên quan gì tới hắn, hắn cũng chẳng mất mát gì.
Về phần trở mặt? Đã như nước với lửa, còn sợ gì trở mặt?
“Bệ hạ, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, dùng tội lớn như đày ra biên cảnh vậy thì cũng quá bất công.”
“Còn nữa, Hứa Thanh Tiêu chính là đệ nhất thi phủ đương triều.”
“Dựa theo lời Vương đại nhân mà nói, hắn bất hiếu bất trung bất nhân bất nghĩ, vậy phải chăng là đang ám chỉ điều gì?”
Triệu Nham mở miệng, câu nói này lập tức làm cho sắc mặt Vương Cảnh đại biến.
“Triệu Nham, ngươi chớ có ở đây ngậm máu phun người, vi thần tuyệt không ý này, chỉ cảm thấy Hứa Thanh Tiêu này bất kính thánh ý, không tuân theo hoàng quyền.”
Vương Cảnh lập tức giận dữ. Câu nói kia của Triệu Nham cơ hồ là muốn dồn hắn ta vào chỗ chết.
Ám chỉ cái gì?
Ám chỉ bệ hạ? Nói bệ hạ ngu ngốc? Mắt bị mù cho nên mới đề bạt một tên bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa thành người đứng đầu thi phủ?
Cái mũ lớn này, hắn không nhận, cũng không dám nhận.
Vào lúc này.
Nữ đế chậm rãi mở miệng nói:
“Đúng là như vậy, đệ nhất thi phủ đương triều, nếu hắn thật sự là người bất trung bất nghĩa, bất nhân bất hiếu, vậy thì chỉ sợ là cả thiên hạ này đều sẽ cười nhạo trẫm rồi?”
Nữ đế mở miệng, ngữ khí bình tĩnh vô cùng.
Nhưng mà câu nói kia lại dọa cho văn võ cả triều phải cùng nhau mở miệng.
“Bệ hạ bớt giận.”
Lời này cũng không phải nói đùa, Hoàng đế sao có thể có lỗi?
Cho dù là có lỗi đi chăng nữa thì chỉ cần không phải là sai lầm lớn, làm thần tử, trên cơ bản cũng không thể nói được, đương nhiên là đám ngôn quan không sợ chết thì có thể.
Dù sao thì muốn Hoàng đế thừa nhận mình có lỗi là một chuyện rất khó.
“Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận, thần tuyệt không ý này, tuyệt không ý này.”
Vương Cảnh có chút bị dọa sợ.
Làm sao ông ta biết tên Triệu Nham kia lại sắc bén như vậy, trực tiếp dồn hắn vào chỗ chết.
Trong lúc nhất thời, ông ta cũng không biết nên nói cái gì.
Chỉ là vào lúc này.
Một tiếng cười vang lên, tiếng cười tương đối to.
“Bệ hạ, lời của Vương Cảnh tuyệt đối là không có ý này, thần cho rằng, người chọn Hứa Thanh Tiêu vào vị trí đệ nhất thi phủ là bởi vì tuyệt thế văn chương.”
“Nhưng tuyệt thế văn chương và phẩm tính không liên quan với nhau, Hứa Thanh Tiêu có thể làm ra tuyệt thế văn chương, không có nghĩa là hắn có phẩm tính tốt.”
“Triệu đại nhân từng đọc sách, chắc là cũng hiểu rõ đại lý này, đúng không?”
Thanh âm vang lên.
Là một vị đại Nho.
Tôn Tĩnh An.
Đại học sĩ Thái Văn các, địa vị cực cao, cũng là người có hy vọng cao nhất cho chuyện trong vòng mười năm tấn thăng thiên địa đại Nho.
Bất luận là trong triều hay ngoài dân gian ông ta cũng đều là người có uy vọng cực cao.
Ông ta mở miệng, Triệu Nham lập tức không dám nói lung tung gì nữa.
“Tôn đại Nho nói chí phải.”
Triệu Nham đáp lại một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Cũng không phải là hắn thật sự không dám mà chủ yếu là do đến cả Tôn Tĩnh An cũng đã mở miệng rồi, tất nhiên là hắn không nên nói gì thêm.
Đây là đại Nho đó.
Địa vị của ông ta so với Nghiêm Lỗi còn cao hơn một chút, hắn đối phó với Vương Cảnh thì không có vấn đề gì, nhưng nếu đại Nho đã ra mặt thì hắn nhất định phải lui xuống.
Nói không lại, cũng không giận được.
Giờ khắc này, đại điện lại một lần nữa an tĩnh lại.
Âm thanh của Nữ đế lại tiếp tục vang lên.
“Cái vị ái khanh khác, đối với chuyện này, có suy nghĩ như thế nào?”
Nàng hỏi lại một lần nữa, từ đầu đến cuối nàng không tham gia vào, chỉ đơn giản là hỏi ý kiến mà thôi.
Nhưng đây chính là đế vương chi thuật.
“Lão thần có chút ý kiến.”
Ngay vào lúc này, một vị lão giả mở miệng.
Ông ta đứng hàng thứ ba trong đội ngũ võ tướng, là An quốc công.
Địa vị quốc công, quyền khuynh triều chính, cơ hồ là trên một người, dưới vạn người.
Sao với đại Nho thì đúng là không phân cao thấp.
“Bệ hạ, lão thần cho rằng tên Hứa Thanh Tiêu này giận dữ mắng chửi đại Nho đúng thật là có hơi bất kính, nhưng mà đối với văn nhân Nho đạo, nhất là về chuyện lập ý thì vốn đã có sự tranh luận rồi, bất kính với bề trên là sai, nhưng cậy già lên mặt cũng là sai mà. Hứa Thanh Tiêu tuy có hơi cuồng vọng một chút nhưng cũng không thể tính là bất hiếu được.”
“Hắn đã giải oan cho bách tính, giải oan cho những người vô tội, chuyện này có liên hệ với nghiêm pháp, nhưng cho dù có sai đi chăng nữa thì lẽ ra phải nên dạy bảo ân cần chứ không phải là dùng nghiêm pháp để xử trí, không thể tính là bất trung được.”
“Bách tính oán thán, đây chính là trách nhiệm của quan viên các nơi. Lão thần muối hỏi Tôn nho một chút, vì sao bách tính có thể tin tướng Hứa Thanh Tiêu nhưng lại không tin vào đại Nho? Đừng nói là do Hứa Thanh Tiêu mê hoặc dân tâm, chỉ là một tên nho sinh nho nhỏ, lấy cái gì để mê hoặc dân tâm? Chẳng lẽ lời nói của đại Nho lại không thể sánh bằng một tên nho sinh hay sao? Đây sao lại tính là bất nghĩa được?”