Những bức tượng thánh này, được đúc đã được năm trăm năm, đứng ở đây, được các đời văn nhân sùng bái, chứa đựng thánh ý.
Nhưng đột nhiên tự hủy, đây là ý gì?
Nho giả kinh ngạc, không biết vì sao, tượng thánh tự hủy, đây là điềm họa lớn.
Nhưng sau một khắc, một giọng nói trầm thấp vang lên.
"Hứa Thanh Tiêu lập ý lập ngôn, trái với Chu thánh chi ý, đây là lời nghịch thánh, truyền ngộ văn lệnh, đệ tử Chu thánh trong thiên hạ, đều không thể ngộ tâm học, Hứa Thanh Tiêu là đại địch của Chu thánh chi mạch ta."
"Thuyết Tâm học vi phạm thánh ý, lại được thiên địa tán thành, nhưng không phù hợp với lý lẽ đương thời."
"Còn nữa, có Chu thánh chi ý ở đây, năm trăm năm sau, tất cả lập ngôn cũng chỉ là tiểu đạo mà thôi."
"Người đọc sách của chúng ta, kính Chu ý là được, mười năm sau mới nhìn đạo khác, liếc mắt một cái liền biết."
Tiếng trầm thấp vang lên, đây là một đại nhân vật, vẫn luôn ngộ học trong Văn cung, sớm đã vượt qua đại nho, thậm chí vượt qua thiên địa đại nho, là một trong mấy vị văn nhân mạnh nhất đương thời.
Ông ta mở miệng, mỗi một chữ đều có thể truyền khắp trong lòng tất cả nho giả thất phẩm.
Ý tứ của những lời này rất đơn giản, tâm học ngược với Chu thánh, mặc dù được thiên địa tán thành, nhưng cũng không thích hợp với hiện tại, hiện tại triết lý duy nhất thích hợp cho người đọc sách, chính là Chu thánh chi ý.
Lúc Chu thánh còn sống, tất cả lập ngôn đều là tiểu đạo, Chu thánh mặc dù đã mất, lấy hiện tại làm tiếp điểm, qua năm trăm năm nữa cũng là tiểu đạo.
Cho nên không cần ồn ào náo động cái gì, thành thành thật thật kính ý Chu thánh, chờ mười năm sau xem sau.
Những lời này nói ra, trong Văn cung Đại Ngụy, chúng nho giả hoàn toàn hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Thanh Tiêu đã thực sự gây ra thánh nộ rồi.
Bức tượng của Chu thánh tự hủy, đó là một loại nhục nhã, nhục nhã đối với thánh nhân.
Trong phút chốc, phẫn nộ khó có thể nói thành lời tràn ngập trong lòng mỗi nho giả, bọn họ cả đời kính Chu thánh, coi Chu thánh là trụ cột tinh thần.
Nhưng không nghĩ tới, có cuồng sinh lập ngôn, ngỗ nghịch Chu thánh chi ý.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn đối nghịch vơi môn đồ của Chu thánh.
Lúc trước chỉ là bất kính trong lời nói, mà tất cả những điều này, ngay cả thánh nhân cũng tức giận, làm sao không làm cho người ta phẫn nộ?
Làm sao không khiến cho đám nho sinh này sinh hận thù cho được.
Tuy rằng có đại nhân vật mở miệng, để cho mọi người bình tĩnh, chờ mười năm lại xem sau, nhưng vũ nhục thánh ý này, bọn họ không nhịn được.
Lúc này có nho giả gào khóc, quỳ lạy trước mặt pho tượng, xấu hổ khó chịu, rất nhanh sau đó rất nhiều nho giả quỳ lạy trước mặt thánh tượng đã bị hủy.
Sỉ nhục như vậy, dường như không thua gì thù giết cha.
Mà ở một nơi khác.
Phủ An Quốc công.
An Quốc công đang duyệt quân tình báo, sau khi nghe được tiếng của Hứa Thanh Tiêu, cả người cũng có chút kinh ngạc.
"Hắn thế mà lại lập ngôn rồi à?"
An Quốc công lập tức đứng bật dậy, đi ra ngoài cửa, mọi người trong tộc cũng nhao nhao chạy tới.
"Phụ thân đại nhân, phụ thân đại nhân, Hứa Thanh Tiêu lập ngôn rồi."
Từng bóng người chạy tới, trong ánh mắt bọn họ tràn ngập vẻ không thể tin.
Chuyện trên triều đình bọn họ đều biết.
An Quốc công cãi nhau với Tôn Tĩnh An đại nho, cuối cùng cãi ra một Hứa Thanh Tiêu minh ý.
Ngày hôm nay không ngờ được rằng Hứa Thanh Tiêu chẳng những minh ý thành công, hơn nữa còn lập ra lời thánh nhân, kinh thiên động địa, bọn họ làm sao không khiếp sợ cho được?
“Ha ha ha ha ha!”
"Hứa Thanh Tiêu thế mà lại lập ngôn, lần này là lão phu vô tình cắm liễu liễu đơm bông nha, truyền lệnh của ta, nếu Hứa Thanh Tiêu vào kinh, mọi người đều phải giao hảo."
"Ha ha ha."
An Quốc công cười to, ông ta cười càn rỡ, cười đắc ý, ông ta thật không ngờ mình ở trên triều đình, chỉ là vì ghê tởm ghét bỏ bọn nho quan, lại chưa từng nghĩ đến vô tâm cắm liễu liễu thành bông.
Hứa Thanh Tiêu đến kinh, tất nhiên sẽ biết mình ở trên triều đình tranh danh cho hắn, nếu nói như vậy, Hứa Thanh Tiêu cũng tuyệt đối ghi ơn.
Nếu là người bình thường ghi ơn, hắn cũng không quan tâm, nhưng Hứa Thanh Tiêu hiện tại đã không còn như xưa nữa.
Nho giả minh ý, nhiều.
Nho giả lập ngôn, lông phượng lân giác nha.
Vương triều Đại Ngụy hôm nay chắc sẽ vì chuyện Hứa Thanh Tiêu lập ngôn mà sẽ hoàn toàn kinh động.
Trong phủ Nam Dự.
Học sinh thư viện Thiên Minh nhìn thấy một màn này, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới, Hứa Thanh Tiêu chẳng những minh ý thành công, hơn nữa còn làm ra chuyện từ cổ chí kim vô số Nho giả đều muốn làm được.
Lập ngôn lập học.
Chuyện này!
Tất cả khuôn mặt học sinh đều lộ ra vẻ chua xót, bọn họ thật sự không biết nên nói như thế nào, giữa bọn họ và Hứa Thanh Tiêu, chênh lệch đã không còn đơn giản là mười vạn tám ngàn dặm.
Mà là khác nhau một trời một vực rồi đó.
Phụt, Trương Hằng phun ra một ngụm máu tươi, trong phút chốc ngất đi, chẳng qua lúc này đây không có ai đi đỡ hắn ta, các học sinh còn lại ai nấy đều tâm tình nặng nề, làm sao còn tâm trí đi lo cho hắn ta nữa.
Trên mặt hồ Nam Dự.
Vô số dân chúng kích động nắm chặt nắm tay, thậm chí có chút mặt đỏ tai hồng.
Tuy rằng bọn họ không hiểu Nho đạo, nhưng cũng biết Hứa Thanh Tiêu đã thành công.
Lý Hâm, Vương Nho, Trần Tinh Hà, cùng một số người khác, đều rung động trợn mắt há hốc mồm, người đọc sách phủ Nam Dự cũng như vậy.
Hứa Thanh Tiêu lập ngôn lập học, năm trăm năm qua ngoại trừ Chu thánh ra, đây là người đầu tiên.
Đại Ngụy tân triều, người đầu tiên!
Một khắc sau, Hạo Nhiên chính khí khủng bố xâm nhập vào trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu, đến từ tất cả các huyện, phủ, quận của Đại Ngụy.
Đây là Hạo Nhiên chính khí của người đọc sách trên thiên hạ.
Hứa Thanh Tiêu lập ngôn lập học.
Từ nay về sau, hắn là tâm học giả, nói là khai tông lập phái cũng không đủ quá đáng.
Nhưng ngay tại thời điểm này, những điều gây sốc đã xảy ra.
Tất cả hào quang ngưng tụ thành một vòng, tạo thành một kiện trường bào.
"Đây là trời ban Nho y."
Có phu tử khiếp sợ nói.
Thế nhân kinh ngạc, dân chúng gắt gao nhìn hết thảy, hào quang hình thành một kiện trường bào màu trắng, gia trì trên người Hứa Thanh Tiêu.
Rất nhanh, hào quang lần nữa ngưng tụ, một kiện ngọc quan xuất hiện, ngọc quan như ngọc trắng mỡ dê, hình thành tự nhiên.
Đây là vương miện ngọc trời ban.
“Thiên địa ban quan, từ nay về sau, Hứa Thanh Tiêu là học sinh thiên địa, được thiên địa Nho vị!”.
"Cảnh tượng lúc này, chỉ có thiên địa đại nho mới có thể làm được, từ cổ chí kim, thất phẩm minh ý, tuyệt đối không có khả năng làm đến trình độ này."
"Hứa Thanh Tiêu, phá vỡ giới hạn từ cổ chí kim chưa từng có của người đọc sách."
Vô số phu tử run rẩy, bọn họ nhìn Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt tràn ngập rung động vô tận.