Tùy tiện đi kinh đô, sau đó nói cho hoàng đế biết, thứ này vô cùng tốt, người nhanh chóng đi quảng bá đi, khoan nói đến việc hoàng đế có đáp ứng hay không, ngộ nhỡ vô dụng thì sao? Ngộ nhỡ nếu xảy ra vấn đề gì thì sao? Bản thân nên làm sao để giải quyết?
Chi bằng để cho phủ Nam Dự thử trước một lần, Lý Hâm là huynh đệ của mình, Hứa Thanh Tiêu có thể tin tưởng.
Căn bản cũng không sợ Lý Hâm lấy nó ra nói đây là do chính hắn làm ra, dù sao loại chuyện này, nếu nói bậy, tùy tiện hỏi chút vấn đề liên quan sẽ không trả lời được.
Nếu như xảy ra chuyện lớn, thiên địa đại nho có đủ vấn tâm chi lực, nếu ngươi không sợ chết thì cứ thừa nhận.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu không kiêng dè gì, nhưng vẫn phải nhắc nhở Lý Hâm bảo quản thật tốt.
"Xin Hứa huynh yên tâm."
"Nếu như vượt quá mức, ngu đệ sẽ chi trả, không cần Hứa huynh trả."
Lý Hâm tiếp nhận bản vẽ, nhưng cũng không nhìn, mà nghiêm túc trả lời.
"Không cần, nên là bao nhiêu thì là bao nhiêu, hơn nữa cũng không phải ta trả tiền, được rồi, mọi người cũng đừng tiễn ta mười dặm đường nữa, xa xôi lắm, tiễn đến đây là được rồi, ta cũng không muốn đi bộ nữa rồi, sư huynh chúng ta lên xe ngựa đi."
Hứa Thanh Tiêu vỗ vỗ bả vai Lý Hâm, sau đó nhìn về phía Vương Nho nói: "Vương huynh, đừng tiễn nữa, lần sau có cơ hội sẽ cùng nhau uống rượu, chỉ cần không đi yên hoa là được rồi.”
Hứa Thanh Tiêu cười nói một câu, liền cùng Trần Tinh Hà lên xe ngựa.
Tranh thủ thời gian quay về thôi.
"Hứa huynh đi cẩn thận."
"Hứa huynh, qua vài ngày ta cũng phải đi kinh đô tìm thân thích, đến lúc đó sẽ tìm ngươi uống rượu."
Lý Hâm và Vương Nho mở miệng, đưa mắt nhìn Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà đang rời đi.
Xe ngựa phóng nhanh, cát vàng cuồn cuộn, không bao lâu liền biến mất trên con đường.
Khác với trước đây, xe ngựa mà phủ Nam Dự chuẩn bị cho Hứa Thanh Tiêu đều là thiên lý mã cực phẩm, trở về chỉ mất nửa ngày, đến lúc đó Hứa Thanh Tiêu cũng phải ngồi chiếc xe ngựa này đi kinh đô.
Cho nên ở huyện Bình An chưa được hai ngày, thời gian năm ngày, đủ để chạy tới kinh đô Đại Ngụy.
Bên trong xe.
Trần Tinh Hà trước sau như một thanh cao kiêu ngạo, không nói nhiều.
Hứa Thanh Tiêu vốn muốn Trần Tinh Hà làm guồng nước, nhưng nghĩ đến vị sư huynh này của mình tương đối thanh cao kiêu ngạo, hơn nữa thích đọc sách, không muốn làm phiền hắn, hơn nữa vị sư huynh này cũng không mẫn cán như Lý Hâm.
Dù sao Lý Hâm là con của phủ quân, cho nên cũng không để Trần Tinh Hà hỗ trợ, nhưng cũng không sao, bất luận là ai cũng vậy thôi.
Sau đó, qua bốn canh giờ sau, Trần Tinh Hà vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng.
"Sư đệ, sư huynh chắc sẽ không cùng đệ trở về huyện Bình An, chuyến này sư huynh trở về, qua vài ngày dự định đi du ngoạn, đệ đến kinh đô nhớ viết thư cho ta, để ta biết đệ ở nơi nào, không có việc gì có thể gửi thư qua lại."
Trần Tinh Hà mở miệng, hắn ta không có ý định trở về, cũng không phải là có chuyện gì quan trọng, mà là cũng đã ở cùng với Hứa Thanh Tiêu rồi, trở về cũng không có ý nghĩa gì.
"Sư huynh, không đi gặp lão sư một chút sao?"
Hứa Thanh Tiêu có chút kinh ngạc.
"Không đi đâu, xa phu, dừng lại một chút."
Trần Tinh Hà rất quyết đoán, sau khi kêu xa phu dừng lại thì bước xuống xe, một mình rời đi.
"Sư huynh, nếu có việc thì trực tiếp viết thư, nếu có đến kinh thành thì cũng nhất định phải thông báo cho sư đệ."
Hứa Thanh Tiêu rất có hảo cảm đối với Trần Tinh Hà, sư huynh của mình học Chu thánh chi ý, lại vì mình, đối địch với Chu thánh nhất mạch, chỉ riêng điểm này, Hứa Thanh Tiêu liền biết vị sư huynh này đối với mình rất tốt.
Hắn hô to một tiếng, mà Trần Tinh Hà đưa lưng về phía Hứa Thanh Tiêu, phất phất tay, coi như tạm biệt.
Xe ngựa phóng nhanh.
Đợi thanh âm càng ngày càng nhỏ, Trần Tinh Hà không khỏi quay đầu lại, nhìn cát vàng cuồn cuộn, không khỏi chậm rãi mở miệng nói.
"Đã sinh Hà, sao còn sinh Tiêu."
Chỉ một câu nói biểu đạt ra nội tâm thống khổ của Trần Tinh Hà.
Sao hắn ta lại không muốn áo gấm về làng?
Nhưng ở trước mặt Hứa Thanh Tiêu, tất cả vinh quang đều lu mờ, Trần Tinh Hà thà chết không đóng vai phụ.
"Ta muốn vân du tứ phương, bái phỏng minh hiền, sư đệ, tuy rằng hiện tại ngươi đã minh ý, nhưng sư huynh nhất định sẽ vượt qua ngươi."
"Lần sau gặp lại, sư huynh nhất định lập ngôn!"
Trần Tinh Hà mở miệng, nói xong lời này, hắn ta vẻ mặt kiên quyết rời đi.
Cứ như thế.
Hai canh giờ sau.
Xe ngựa đi tới huyện Bình An.
Giờ này khắc này, hầu như tất cả dân chúng huyện Bình An đều tụ tập, chờ ở cửa huyện.
Đợi thấy xe ngựa, trong lúc nhất thời tiếng người huyên náo.
“Là Hứa Thanh Tiêu tới rồi!”
"Là Hứa Vạn Cổ tới rồi."
"Hứa Vạn Cổ tới rồi, mau, bắn pháo."
"Tấu nhạc, tấu nhạc, các ngươi còn đơ ra đó làm gì? Khua chiêng gõ trống đi chứ.”
Theo giọng nói vang lên, nhất thời, huyện Bình An có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Tiếng đánh trống khua chiêng.
Tiếng pháo nổ vang lên.
Không biết còn tưởng rằng hoàng đế tới.
Xe ngựa dừng lại, Hứa Thanh Tiêu chậm rãi đi xuống, còn chưa kịp phản ứng, Lý huyện lệnh liền vội vàng vàng chạy tới.
"Thanh Tiêu, Thanh Tiêu, ngươi đã trở về rồi à, ta chờ ngươi rất lâu rồi đó."
"Nào nào, mau đến huyện nha, ta đã chuẩn bị cho ngươi một yến tiệc mừng công lao."
Huyện lão gia kích động nhất, vừa bước tới đã giữ chặt tay Hứa Thanh Tiêu, có vẻ vô cùng nhiệt tình.
"Huyện lão gia, chớ như thế, chớ như thế."
Cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người, Hứa Thanh Tiêu có chút dở khóc dở cười.
"Haizz, còn gọi là huyện lão gia gì, xa cách quá, xa cách quá rồi, gọi một tiếng thúc là được, khi còn bé không phải ngươi đều gọi như vậy sao?"
"Đi nào, đi dự yến tiệc mừng công, huyện chúng ta xuất hiện vị đại tài là ngươi, có thể nói là rạng rỡ tổ tiên.”
Lý huyện lệnh vô cùng kích động, cứng rắn lôi kéo Hứa Thanh Tiêu đi dự tiệc mừng công.
Mà mấy ngàn dân chúng chung quanh cũng có vẻ cực kỳ hưng phấn.
"Thanh Tiêu, ta là tam thúc của ngươi nè."
"Thanh Tiêu, ta là nhị đại gia của ngươi, còn nhớ ta không?"
"Thanh Tiêu, khi còn bé đệ hay đến nhà ta, ta còn cho đệ hai quả trứng gà, nhớ không?"
"Gọi Thanh Tiêu cái gì, gọi là Vạn Cổ, Hứa Vạn Cổ, người ta là đại tài vạn cổ."
"Vạn Cổ, ngươi khi còn bé không phải cảm thấy khuê nữ nhà ta cũng xinh xắn hay sao? Ngươi có muốn liên hôn không? Ta sẽ gả con gáoi cho ngươi.”
"Thanh Tiêu, con gái ta xinh đẹp, con gái ta đoan trang, thích không? Thích thì ta sẽ gả cho ngươi.”
"Vạn Cổ, có muốn cưới nương tử không?"
Dân làng vô cùng kích động, bọn họ đều hô, Hứa Thanh Tiêu căn bản nghe không rõ bọn họ nói cái gì, chỉ có thể không ngừng cười gật đầu.
Như thế, mãi cho khi đi đến tiệc mừng công.