Trước đây Hứa Thanh Tiêu còn cảm thấy, sau này hắn không tu dị thuật nữa thì sẽ không sao.
Bây giờ nghĩ lại, quá nhiên bản thân vẫn còn non lắm.
“Đi đi đi, Thanh Tiêu, chúng ta tới tửu lâu uống vài chén, giúp ngươi xua tan nỗi sợ.”
Bọn họ cất giọng, lôi kéo Thanh Tiêu đi xua tan nỗi sợ.
Hứa Thanh Tiêu cũng không từ chối.
Hắn cứ luôn cảm thấy chuyện này nhất định vẫn chưa kết thúc.
Trình đại nhân kia nhất định sẽ không bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy, đặc biệt những lời cuối cùng lúc nãy, giống như đang cảnh cáo mọi người vậy.
Thực ra là đang nói cho hắn nghe.
Thế nên tốt nhất bây giờ không nên nói bậy gì cả, cũng không nghĩ gì nhiều hết, làm một người bình thường, đợi vượt qua được khoảng thời gian này rồi hẵng nói.
Điều duy nhất khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy khó chịu là Triệu đại phu bị dùng hình.
Ông ta đã bị hắn liên luỵ rồi.
Hứa Thanh Tiêu có chút hối hận.
Mà cùng lúc đó.
Đêm hôm ấy.
Trong sơn mạch lân cận huyện Bình An.
Trình Lập Đông một mình một ngựa, yên lặng nhìn vào bóng đêm vô tận.
Phía sau có mười tên quan sai đi theo.
Hắn ta yên lặng cực kì, tản ra một khí thế uy nghiêm.
Mà lúc này.
Thuộc hạ mũi khoằm đứng sau hắn ta bỗng nhiên lên tiếng.
“Đại nhân, tên Hứa Thanh Tiêu này rất đáng nghi, có cần sắp xếp hai người ở bên cạnh theo dõi hắn không ạ? Hoặc là giết quách luôn đi, đề phòng trường hợp để lại mầm họa?”
Hắn ta là thuộc hạ của Trình Lập Đông, đã theo Trình Lập Đông hơn mười năm rồi, tất nhiên biết rõ Trình Lập Đông đang nghĩ những gì, thế là bèn chủ động lên tiếng, thay hắn phân ưu.
Thế mà Trình Lập Đông lại lắc đầu, hết sức bình tĩnh mà nói.
“Không được.”
“Nếu như ở huyện khác, giết một tên nha dịch tất nhiên không có gì đáng ngại.”
“Đáng tiếc, Lý huyện lệnh có người trên chống lưng, lần này chúng ta ra mặt cưỡng bức đã khiến ông ta bất mãn rồi, nếu như còn tiếp tục cưỡng ép giết chết nha dịch của ông ta, báo lên phủ quân thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu như đến tận tai triều đình rồi thì không còn là chuyện nhỏ nữa.”
“Tân triều mới lập, bệ hạ đưa ra pháp luật nghiêm ngạt, triều đình đang trong thời kì gió dập sóng dồn, không cần vì chuyện cỏn con này mà ảnh hưởng đến phủ quân.”
“Thêm nữa, một tên võ giả mới nhập phẩm, cũng chẳng thể làm nên sóng gió gì, cứ xem như hắn tu luyện dị thuật thật, lần đầu may mắn vượt qua một ải, đến lần thứ hai kiểu gì cũng sẽ lời đuôi chuột thôi.”
“Đến lúc đó chắc chắn sẽ rắc rối một chút, việc trước mắt phải nhanh chóng bắt được đám đào phạm.”
“Kẻ này đã gây ra liên luỵ quá lớn quá lớn, phủ quân không đợi được.”
Hắn ta nói.
Một câu này, vừa lạnh lùng lại vừa quyết đoán.
Đêm đó.
Đã là giờ Sửu rồi.
Bầu trời tối đen như mực.
Hứa Thanh Tiêu quanh người ngập tràn mùi rượu về tới nhà.
Ở tửu lâu uống hết đủ hai canh giờ, Hứa Thanh Tiêu không uống nhiều, thậm chí cứ uống một chút lại đi ra ngoài nôn ra một ít.
May ở chỗ, đã nhập phẩm rồi, nên thể chất cũng trở nên khoẻ mạnh không ít, khả năng miễn dịch với cồn rượu cũng tăng lên một chút.
Hứa Thanh Tiêu không dám uống say, chỉ sợ bản thân sau khi say sẽ nói năng lung tung.
Hức.
Sau khi trở về nhà, việc đầu tiên Hứa Thanh Tiêu làm chính là rửa mặt bằng nước lạnh.
Qua một khắc, sau khi tắm rửa qua loa một lần, Hứa Thanh Tiêu bèn ngồi trong nhà trầm lặng suy nghĩ một số chuyện.
Mỗi một câu của Lý huyện lệnh đều đang văng vẳng trong đầu của Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu thực sự không nghĩ tới, dị thuật này lại đáng sợ như vậy.
Chỉ cần bắt đầu, bèn không còn đường quay lại nữa.
Tu luyện là chết.
Không tu luyện thì còn chết nhanh hơn.
Đây không phải rành rành ép người ta phải đi trên con đường tà đạo sao?
Bản thân dù gì cũng từng có kinh nghiệm thanh niên năm tốt thông qua giáo dục nghĩa vụ hết chín năm trời, bảo hắn tu luyện tà công, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn không muốn.
Nếu như không phải vì cứu lấy mạng của bản thân, Hứa Thanh Tiêu dù chạm một cái thôi cũng không muốn chạm vào cái thứ dị thuật yêu tà này.
Nhưng không còn cách nào cả.
Bây giờ đã bước lên tàu cướp rồi, có muốn xuống cũng không thể xuống được nữa rồi, cách duy nhất bây giờ chỉ đành hy vọng vào tòa cung điện còn đang nằm trong tâm trí hắn mà thôi.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu nhắm đôi mắt lại.
Hắn bắt đầu kết nối với cung điện trong tâm trí.
Theo sự an tĩnh của thâm tâm Hứa Thanh Tiêu, sau phút chốc cơn buồn ngủ bèn lập tức ập tới.
Hứa Thanh Tiêu cũng không chống lại nó.
Trong giây phút, ý thức dần chìm trong cơn mê.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Đợi đến khi Hứa Thanh Tiêu tỉnh lại, một tòa cung điện hùng vĩ uy nghi xuất hiện trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Một cung điện nguy nga.