"Lão sư, học sinh dự định, sau khi vào triều, trước tiên đi bái phỏng một số người, hỏi ý kiến của bọn họ."
Hứa Thanh Tiêu nói ra ý nghĩ.
"Ừm, không sai, vi sư nghe nói trong triều có không ít người rất có hảo cảm đối với ngươi, ngươi đi bái phỏng trước là đúng."
"Có điều phải nhớ kỹ, nói ít nghe nhiều, nghe ý kiến của bọn họ, đồng thời không nên nhanh chóng đưa ra quyết định."
"Triều đình sâu như biển, mỗi một câu nói, mỗi một bước, mỗi một động tác ngươi đều phải suy nghĩ rõ ràng, chớ có loạn ngữ."
"Thế nhưng vi sư mới vừa đàm luận cùng mấy vị phu tử, ngươi đã đắc tội đến Chu thánh nhất mạch, nếu có thể, tốt nhất vẫn là nên hòa giải, dù sao Chu thánh nhất mạch là văn nhân đứng đầu thiên hạ."
"Đắc tội bọn họ, đối với ngươi có hại chứ không lợi, còn có một chuyện nữa, ngươi nhất định không nên tham dự vào."
Chu Lăng vô cùng nghiêm túc.
"Xin lão sư nói rõ, học sinh sẽ tuân theo lời dạy."
Hứa Thanh Tiêu trả lời.
"Chuyện bắc phạt, nhất định không nên tham dự vào, bất luận có như thế nào, không liên quan đến ngươi, đây là chuyện tranh đấu lớn nhất trong triều đình, quốc công quận vương, văn thần đại nho đều tranh giành không dứt."
"Ngươi không gốc không rễ, tham dự vào việc này, không khác gì bước vào vực sâu, biết không?"
Chu Lăng không cách nào nói cho Hứa Thanh Tiêu biết, nên đi bước nào, chỉ có thể nói cho Hứa Thanh Tiêu biết bước nào không thể đi.
"Học sinh đã nhớ rõ."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu.
"Ừm, vậy thì vi sư không còn gì để nói, đúng rồi, có một việc, nhờ ngươi giúp đỡ vi sư."
Chu Lăng đứng dậy, nói như vậy.
"Lão sư, xin người cứ nói."
Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò.
Mà lúc này, Chu Lăng ôm một xấp sách dày cộp, bày ra trước mặt Hứa Thanh Tiêu nói.
"Đây là Dục nhân thư mà vi sư viết, ngươi ký tên giúp vi sư, cũng không nhiều, một trăm quyển là được, sau đó vi sư muốn đi chung quanh mấy phủ, đàm luận một phen."
"Ngươi sắp vào kinh, cho nên vi sư sẽ không dong dài với ngươi, nào, viết đi."
Chu Lăng rất nghiêm túc nói.
Từ sau khi Hứa Thanh Tiêu nổi danh, ông ấy cũng nổi danh theo, mười dặm tám xã, các huyện phủ đều đến hỏi ông ta bồi dưỡng Hứa Thanh Tiêu như thế nào.
Cho nên Chu Lăng liền viết quyển sách dạy làm người này, nghĩ nếu có thể để Hứa Thanh Tiêu đề tên lên, phỏng chừng có thể bán được tốt hơn, đến lúc đó kiếm được ngân lượng, vừa có thể trợ cấp gia dụng, cũng có thể mở học đường.
Hứa Thanh Tiêu hơi trầm mặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đề tên, chủ yếu còn tưởng rằng là chuyện lớn gì, không nghĩ tới chỉ có chuyện này.
"Đúng rồi, mấy ngày nay ta nghiên cứu sách cổ, phát hiện có một chỗ hơi tương tự với núi Minh Nguyệt mà ngươi nói lần trước."
Nhìn Hứa Thanh Tiêu đề tên, Chu Lăng tùy tiện nói một đề tài.
"Tương tự?"
"Ừm, có điều chắc là cũng không phải, dù sao bây giờ ngươi cũng không cần tìm nữa."
Chu Lăng nhìn ra được, Hứa Thanh Tiêu không có hứng thú đối với việc này, cho nên không nhắc tới nữa.
"Ừm."
Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, hắn đã chiếm được di bảo của Võ Đế, núi Vọng Thu chính là núi Minh Nguyệt, tìm được một địa điểm tương tự, đoán chừng cũng không khác nhau là bao, không có tác dụng gì đối với mình.
Chẳng bao lâu, hàng trăm cuốn sách đã được đề tên xong.
Hứa Thanh Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Chu Lăng lại ôm tới mấy chục quyển sách nói: "Đề thêm vài quyển nữa, dù sao thời gian còn sớm, nói chuyện với vi sư chút đi.”
Hứa Thanh Tiêu: "..."
Vũ Xương năm đầu.
Ngày 30 tháng 4.
Bình minh.
Hứa Thanh Tiêu ngồi lên xe ngựa, dưới ánh mắt của mấy ngàn dân chúng huyện Bình An, chậm rãi rời đi.
Đợi Hứa Thanh Tiêu rời đi, Lý huyện lệnh vung tay lên, đồng thời hơn mười người kéo một tấm bia đá, đặt ở cửa huyện.
Bên trên viết rõ ràng.
[ Mảnh đất cố hương của Hứa Thanh Tiêu ]
Trong khi đó.
Phủ Nam Dự.
Cũng là một chiếc xe ngựa chậm rãi đi ra.
Trong xe ngựa, người ngồi trong chính là Nghiêm Lỗi.
Cuộc gặp gỡ của phủ Nam Dự là điều mà cả đời này ông ta cũng không thể quên được.
Hứa Thanh Tiêu, ông ta ghi nhớ trong lòng.
Xe ngựa chậm rãi chạy.
Một canh giờ sau.
Đột ngột, xe ngựa dừng lại.
Nghiêm Lỗi khẽ nhíu mày.
Chậm rãi vén rèm ra.
Là một người nam tử, đứng bên ngoài xe ngựa, chặn ngang đường đi.
Ngày Hai tháng Năm.
Gió thu mát mẻ.
Bên ngoài huyện Bình An, một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Là cái bóng của Trần Tinh Hà.
Mấy ngày nay hắn ta ở nhà suy nghĩ rất nhiều chuyện, định ra ngoài giải sầu đồng thời cũng cố học cho giỏi. Hắn đã sắp nhập phẩm, chỉ còn kém một xíu nữa thôi.
Hôm nay hắn ta đến huyện Bình An là muốn báo chuyện này cho sư phụ, đồng thời cũng muốn nói lời từ biệt với sư phụ, dù sao cũng sắp phải đi xa, nhất định phải báo cho sư phụ biết một tiếng, tránh để sư phụ không tìm thấy mình.
Huyện Bình An vẫn náo nhiệt như cũ, nhất là sau chuyện của Hứa Thanh Tiêu vào vài ngày trước, danh tiếng nơi này càng nước lên thuyền lên, đừng nói là mời dặm tám hương xung quanh, không ít người đọc sách từ các phủ đô lân cận cũng đến đây, mục đích của bọn họ là muốn đến hưởng lây chút tài khí.
Nơi Hứa Thanh Tiêu từng ở cũng được sửa thành cổ cư, tên của huyện Bình An chỉ còn kém xíu nữa là đổi tên thành huyện Thanh Tiêu hay là huyện Vạn Cổ luôn.
Thực tế thì trước đó Lý huyện lệnh cũng đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng sau đó ông ta lại cảm thấy như vậy không ổn, ông cho rằng chờ khi Hứa Thanh Tiêu vào triều rồi, có chỗ đứng vững chắc rồi đổi cũng không muộn.
Bên ngoài huyện.
Bước chân Trần Tinh Hà nhẹ nhàng, khuôn mặt của hắn ta vẫn thanh ngạo như cũ. Mấy ngày nay hắn ta luôn nghĩ mãi một chuyện.
Đó chính là tại sao mình lại không được như Hứa Thanh Tiêu?
Trần Tinh Hà rút ra được ba điều...
Cho nên hắn không làm được như Hứa Thanh Tiêu. May mà Hứa Thanh Tiêu là sư đệ cho nên Trần Tinh Hà cũng không cảm thấy quá khó chịu, ngược lại Trần Tinh Hà lại càng thêm cho rằng Hứa Thanh Tiêu chính là người mà ông trời phái xuống để khích lệ hắn.
Hắn ta luôn luôn quá thanh ngạo, tự cho rằng mình tài hoa hơn người, đúng thật là cần có người đến đây chèn ép mình một phen.
Nếu không rất có thể sẽ biến thành quá mức thuận lợi.
Cũng chính vì như vậy cho nên tâm tình của Trần Tinh Hà cũng thư thái hơn.
Thời gian còn sớm, hắn ta vẫn còn trẻ, bây giờ sư đệ của mình phong quang vô hạn nhưng cũng có thể qua một vài ngày nữa người phong quang vô hạn đó sẽ chính là mình.
Cuộc sống mà, luôn có lúc lên lên xuống xuống.
Ngay sau đó, Trần Tinh Hà thu hồi tâm trạng, nhấc chân đi về hướng huyện Bình An.
Chỉ là khi đến gần huyện Bình An thì Trần Tinh Hà lại có hơi khựng lại.
“Bọn họ có thể nhận ra mình đã đến hay không?”
“Không được, lỡ như nhận ra mình chẳng phải là sẽ tạo thành rối loạn hay sai?”
“Không được, không được, mình vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.”