Chỉ là rất nhanh sau đó Hứa Thanh Tiêu lại phát hiện ra mình đã đánh giá thấp năng lực tiêu xài của kinh thành.
Một thước tơ lụa động một tí là hai lượng bạc, chỉ một thước thôi đó! Không phải một khúc đâu, một khúc là bốn mươi mét, nói cách khác một khúc là khoảng một trăm hai mươi lăm lượng, xem như một trăm hai mươi lăm lượng bạc một khúc vải đấy.
Giá tiền này làm cho Hứa Thanh Tiêu lập tức trầm mặc.
Lại đi dạo đến vài chỗ khác, mặc dù có một vài đồ vật khá rẻ nhưng đều chỉ là những món đồ chơi nhỏ, Hứa Thanh Tiêu không tặng được.
Suy nghĩ một hồi, Hứa Thanh Tiêu cắn răng một cái, mua mười cây quạt xếp không tệ.
Cũng không rẻ đâu, một cái quạt xếp là mười lượng bạc, nam quạt được làm bằng sắt bách luyện, mặt quạt dùng một loại bố chế thành.
Mượn cây bút lông của chủ quán dùng một chút, Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng viết vài chữ lên trên mặt quạt.
‘Trung quân báo quốc.’
‘Làm người đức độ.’
Mặt chính là trung quân báo quốc, mặt trái là làm người đức độ. Sau khi viết xong hắn liền kí tên mình lên sau đó lấy một cây quạt trong đó tặng cho Chu Cảnh An nói:
“Hôm nay làm phiền Chu huynh rồi, trên người Hứa mỗ không có gì, cũng không biết Chu huynh cần gì, vật này chỉ là chút tâm ý nho nhỏ, mong rằng Chu huynh không chê.”
Hứa Thanh Tiêu đem cây quạt đưa cho đối phương, mười lượng bạc một cây quạt, chất lượng bản thân nó nhất định cũng không tệ, còn nữa lại tăng thêm chữ kí của hắn nữa, đem đi tặng chắc cũng không quá đáng?
Cũng coi như là có qua có lại.
“Chuyện này chuyện này… đa tạ Hứa huynh, đa tạ Hứa huynh nha.”
Chu Cảnh An vô thức muốn cự tuyệt nhưng hắn lại tận mắt nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu đặt bút viết tên lên cây quạt, thật sự không nói nên lời, dù sao thì giá trị của vật này tuyệt đối không chỉ đơn giản mười lượng bạc như vậy.”
Nên như địa vị của Hứa Thanh Tiêu trong triều càng cao vậy thì cây quạt này sẽ đáng giá ngàn vàng, ồ, không đúng, là vạn kim.
“Chu huynh khách khí.”
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu đồng thời hơi xúc động về chuyện giá cả đắt đỏ của kinh thành. Xem ra nếu như hoàng đế không thưởng thêm cho mình chút ngân lượng vậy thì phiền lắm đây, không chừng còn phải đến nhà Chu Cảnh An ăn nhờ ở đậu.
Giữ lại một trăm lượng bạc, Hứa Thanh Tiêu cũng không nghĩ nhiều, mang theo chín cây quạt còn lại rời khỏi cửa hàng.
“Hứa huynh, đường này đi thẳng lên phía trước rồi rẽ sang bên trái là đến đường lớn Chu Tước, dựa theo bản đồ mà nhìn, vị trí của các vị quốc công ta đều đã đánh dấu xong.”
“Chu mỗ cũng không đi theo nữa, cáo từ trước nha, nếu như Hứa huynh làm xong mà muốn tìm người uống một chén thì lúc nào cũng có thể đến tìm Chu mỗ.”
Chu Cảnh An chỉ đường cho Hứa Thanh Tiêu, hắn ngược lại rất muốn đi theo Hứa Thanh Tiêu nhưng chỉ tiếc là nếu hắn đi theo thì đoán chừng hắn cũng đừng mơ ở lại kinh thành nữa, có nhiều thứ không thể làm bừa.
“Đa tạ Chu huynh chỉ điểm, qua ít ngày nữa lại gặp.”
Hứa Thanh Tiêu cười cười, sau khi tạm biệt xong hắn liền dựa theo bản đồ của Chu Cảnh An tìm tới địa chỉ của An quốc công.
Trên phố, Hứa Thanh Tiêu chậm rãi bước đi, sau đó, cách đó không xa liền có một vài quan sai xuất hiện, hấp dẫn ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu.
Bốn tên quan sai đi đến trước một cửa hàng, không ít người vây xem hoặc là liếc mắt nhìn qua, một tiếng kêu mãnh liệt vang lên, giọng nói có vẻ như hơi phẫn nộ.
“Cái này! Thứ này! Vô cùng vô cùng! Trân quý! Hắn đụng phải! Phải mua! Nếu không, hắn, tại sao lại đụng?”
Âm thanh tràn ngập vẻ tức giận vang lên, nghe qua thì biết chính là người phiên bang.
Cách đó không xa, có mấy chục người phiên bang mặc trang phục quái dị đứng trước mặt đám quan sai, vẻ mặt mỗi người đều rất hung ác, mặc dù im lặng nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác lúc nào cũng có thể muốn ra tay.
“Tại hạ cũng chỉ đụng một cái, không biết còn có quy tắc này, hơn nữa, sao lại có chuyện buôn bán mà đụng một cái là phải mua chứ? Đồ vật bày ra ở đây cũng không có dán chữ gì biểu thị là không cho phép đụng vào.”
“Quan sai đại nhân, việc này ngài cần phải làm chủ cho ta.”
Một thư sinh có vẻ hơi kích động nói.
“Đụng đến thì phải mua, đây là quy củ của chúng ta.”
“Những món châu báu này là từ Thánh sơn chúng ta, tìm được rồi sẽ có thần thánh chi khí, ngươi đụng đến, thì mất hết rồi, không còn giá trị.”
“Năm ngàn lượng, không thể thiếu.”
Giọng nói người phiên bang nghe có vẻ rất không thoải mái, ngữ điệu cũng có vẻ cổ quái, nhưng Hứa Thanh Tiêu biết rõ đây là vở kịch điển hình của ép mua ép bán, khi dễ người đến từ bên ngoài.
“Năm ngàn lượng? Ngươi có bán ta luôn cũng không có năm ngàn lượng đâu, ngươi thế này là đang há mồm sư tử, đại nhân, ta chắc chắn sẽ không bồi thường.”
Thư sinh vừa nghe thấy năm ngàn lượng thì tực tiếp hô to lên, người bình thường làm sao có thể lấy ra nổi năm ngàn lượng bạc trắng?
“Được rồi, được rồi.”
“Đừng có ồn ào nữa.”
“Cái gì mà ngọc trên Thánh sơn, năm ngàn lượng thì nhiều lắm, mười lượng bạc có được hay không? Không ầm ĩ nữa, nếu như lại náo lên thì đều đi nha môn hết.”
Giọng của quan sai vang lên, hắn nhìn về phía bọn người phiên bang rồi nói như thế.
“Mười lượng không được, quá ít.”
Bọn người phiên bang dị tộc kia nhao nhao lắc đầu, cảm thấy mười lượng bạc quá ít, đồng thời còn muốn tiếp tục lải nhải thần thánh chi khí gì đó.
“Mười lượng, không muốn thì đi gặp quan, vậy hôm nay các ngươi cũng đừng hòng làm ăn gì nữa.”
Đám quan sai cũng hơi nóng lên, nói thẳng ra.
Mấy người kia liếc nhìn nhau rồi khẽ gật đầu, bọn họ đồng ý.
Về phần thư sinh, hắn vẫn có chút uất ức không hiểu.
“Mười lượng bạc? Tại hạ chỉ sờ một cái mà đến mười lượng bạc? Ta không đưa.”
Hắn không phục, chỉ sờ một chút thôi mà tốn mười lượng, đây quả thực chính là ăn thịt người mà.
“Ngươi đừng không phục, đám người này không dễ chọc đâu, đi quan phủ, bọn họ chỉ cần lấy khẩu cung thôi thì đã có thể tiếp tục làm việc rồi, ngươi mà đi thì phải bị giam mười hai canh giờ, ngược lại vẫn phải bồi thường vậy thôi.”
“Được, ngươi coi như mất tiền mua bài học đi, ngươi chọc đến đám người này, đến lúc đó nếu như thật sự chọc đến chuyện phiền phức thì chúng ta cũng không đến giúp ngươi kịp.”
Giọng nói quan sai vang lên, hơi không kiên nhẫn, hắn cũng tức giận chứ, nhưng không có cách nào, đám người dị tộc phiên bang này chính là những tên không biết tốt xấu, ỷ vào các loại ân điển của triều đình lại thêm chuyện các loại lễ nghi bang giao của nho gia, phải có hình tượng quốc thể, bọn họ cũng không biết phải làm gì với bọn hắn.
Tiêu ít tiền thì giải quyết được mọi chuyện, không cần thiết phải làm lớn chuyện.