Hôm qua nghe đồng liêu nói Triệu đại phu bị dùng hình nên trong thâm tâm Hứa Thanh Tiêu có chút áy náy.
Tất cả mọi chuyện đều do hắn liên luỵ.
Nếu như không thăm không hỏi, vậy thì hắn vong ân bội nghĩa quá.
Trên đường, Hứa Thanh Tiêu lấy ra số ngân lượng còn sót lại, mua không ít đồ, mặc dù những thứ này không phải thứ gì đặc biệt tốt, nhưng quan trọng ở tấm lòng.
Cứ như vậy.
Ba khắc sau.
Hứa Thanh Tiêu đã đến hiệu thuốc.
Chỉ là so với trước đây, tiệm thuốc của Triệu đại phu lúc nào cũng đông đúc.
Hôm nay lại có chút hiu quạnh.
Huyện Bình An không lớn, chuyện xấu chuyện tốt gì đều được lan đi rất nhanh.
Chuyện Triệu đại phu bị Nha môn bắt đi nghiêm hình bức cung chắc chắn bị truyền ra ngoài rồi.
Nỗi sợ lớn nhất của bình dân bách tính chính là chuyện gì đó liên quan tới quan phủ, thế nên khách tới tiệm cũng ít đi rất nhiều.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Nhưng càng như vậy, trong lòng Hứa Thanh Tiêu lại càng áy náy tự trách.
Có chút do dự, không biết có nên vào hay không nữa.
Nhưng cũng chính vào lúc này, người học việc trong hiệu thuốc nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu.
Lập tức đi lên đón tiếp ngay.
“Thanh Tiêu đại nhân, ngài đến thật rồi này, chưởng quỹ có lời mời ạ.”
Giọng nói vừa vang lên, khiến Hứa Thanh Tiêu có chút ngạc nhiên.
Huyện Bình An.
Hiệu thuốc bắc của nhà họ Triệu.
Tiểu nhị ở trong tiệm gọi một tiếng, Hứa Thanh Tiêu hơi ngạc nhiên.
"Chưởng quỹ gọi ta hả?"
Hứa Thanh Tiêu sửng sốt một chút, hắn cầm theo đồ của mình đi đến.
"Đúng vậy, chưởng quỹ liệu sự như thần, nói hôm nay ngài sẽ đến đây, không ngờ là đến thật."
Tiểu nhị mở miệng, nhận lễ vật từ trong tay Hứa Thanh Tiêu đưa tới, cung kính nói.
"Chưởng quỹ ở đâu?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Chưởng quỹ đang nằm dưỡng bệnh ở trên lầu, ngài đi theo ta."
Tiểu nhị dẫn Hứa Thanh Tiêu lên lầu. Người sau cũng đi theo.
Thoáng chốc đã đi lên lầu hai.
"Tiên sinh, Thanh Tiêu đại nhân đến rồi."
Vừa đi đến cửa phòng, tiểu nhị đã hô một tiếng, từ bên trong gian phòng truyền đến một giọng nói yếu ớt.
"Mời hắn vào đi."
Giọng nói rất yếu, khiến Hứa Thanh Tiêu càng cảm thấy hổ thẹn.
Đẩy cửa phòng ra, dáng vẻ Triệu đại phu nằm trên giường bệnh hiện ra ngay trước mắt.
Ông ốm yếu nằm ở trên giường, trên đầu quấn một vòng băng trắng, cố cựa mình muốn ngồi dậy.
"Triệu đại phu, đừng ngồi dậy."
Hứa Thanh Tiêu bước nhanh đến, đỡ lấy ông.
"Không sao hết."
Đến gần mới thấy, sắc mặt Triệu đại phu đã hơi trắng bệch, nhìn có vẻ rất yếu rồi.
Nhưng mà nhìn kỹ lại, trên ngực Triệu đại phu còn có dấu bàn ủi.
Đây là vết thương của bàn ủi bằng sắt, tuy đã được băng bó lại, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy một ít, trên lớp băng vải trắng thấm đầy máu đen, có thể tưởng tượng ra được Triệu đại phu đã chịu trận tra tấn đến mức như thế nào.
Chỉ trong nháy mắt thôi, Hứa Thanh Tiêu đã cảm thấy vừa áy náy lại vừa tức giận.
"Bọn chó chết, lũ khốn nạn."
Hứa Thanh Tiêu nắm chặt tay lại, bởi vì cơn giận dữ trong lòng nên buột miệng chửi một tiếng, Triệu đại phu chính là thầy thuốc, danh tiếng rất tốt, ngày thường lấy cứu người làm phúc, bây giờ đã qua tuổi sáu mươi rồi, vẫn còn phải chịu nghiêm hình tra tấn.
Chuyện này bảo Hứa Thanh Tiêu không giận sao được.
Nghe thấy lời của Hứa Thanh Tiêu, Triệu đại phu lập tức ấn tay Hứa Thanh Tiêu xuống, lắc đầu nói.
"Quá khứ, chuyện đã qua rồi, còn sống là tốt rồi."
Triệu đại phu thều thào nói.
Nói như thế thôi, cũng đã để Hứa Thanh Tiêu thoáng tỉnh táo lại một chút.
"Triệu đại phu, chuyện lần này là Hứa mỗ ta mắc nợ ông, phần ân tình này ta sẽ khắc ghi vào tận tâm khảm."
Hứa Thanh Tiêu lập tức mở miệng, vô cùng áy náy.
"Đừng cảm thấy mắc nợ gì hết, thật ra lão hủ cũng không khai ra ngươi đâu, biết thừa dù lão hủ có khai ra, thì bọn chúng cũng không bỏ qua cho lão hủ."
"Tội bao che cũng không phải cái tội bé nhỏ gì, lời hứa hẹn đầu môi chót lưỡi, mãi mãi chỉ là một trang giấy trắng, lão hủ cũng không phải chỉ vì một mình ngươi, chủ yếu vẫn là vì bản thân mình mà thôi.”
"Hơn nữa, ngươi cũng không làm chuyện gì sai, muốn được sống, chuyện này cũng rất bình thường, chẳng qua chúng ta đều đang phải sống qua một kiếp này mà thôi."
Triệu đại phu khoát tay áo, tầm nhìn của ông rất thoáng, sống được là tốt rồi.
Về phần không khai ra, thật ra chủ yếu cũng là vì mình.
Ông cũng không phải trẻ con lên ba, đương nhiên không tin những lời những người đến từ phủ Nam Dự. "Bất luận là như thế nào, cũng phải cảm tạ ông một tiếng.
"Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ đạo lý này, nhưng vẫn thành tâm cảm tạ."
Chẳng qua thoáng chốc, giọng của Triệu đại phu lại tiếp tục vang lên.
"Chắc Trình đại nhân cũng đã nói cho ngươi biết tai hại của dị thuật rồi đúng không?"
Ông bỗng nhiên mở miệng nhắc đến chuyện này.
Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu Triệu đại phu nói vậy là có ý gì, hắn không đáp, chỉ trầm mặc không nói.