Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 28 - Chương 28: Thánh Ngôn, Dị Biến Xuất Hiện (1)

Chương 28: Thánh Ngôn, Dị Biến Xuất Hiện (1)

Nho đạo thập phẩm.

Tài khí nhập phẩm.

Đọc sách, viết sách, ngộ đạo.

Ba cái này Hứa Thanh Tiêu đều có thể hiểu được.

Nhưng mấy vấn đề này không phải vấn đề mà Hứa Thanh Tiêu muốn hỏi.

"Tiên sinh, nho đạo nhất mạch này, nếu như có thể tu luyện được, có phải sẽ khiến môi thương lưỡi chiến, miệng nở hoa sen, nói sao làm vậy, một tờ văn chương chém được thiên quân vạn mã?"

(Môi thương lưỡi chiến, miệng nở hoa sen: Ý môi lưỡi sắc bén, xuất khẩu thành thơ.)

Hứa Thanh Tiêu hỏi dò.

Lời vừa nói xong, nhất thời khiến Chu Lăng cười ha hả.

"Ngươi nghe ở đâu mấy thứ đó vậy? Nho đạo sao có chí lớn đến như thế, còn muốn môi thương lưỡi chiến, miệng nở hoa sen, nói hay làm vậy."

"Nếu có uy lực như vậy, người trong thiên hạ chắc đều tu luyện nho đạo rồi."

Chu Lăng cười nói.

Dù sao thì lời của Hứa Thanh Tiêu cũng quá khoa trương rồi.

"Không đúng ư? Vậy nho đạo có tác dụng là gì?"

Hứa Thanh Tiêu hơi tò mò.

Hắn đúng là nho đạo là cái loại tài trí hơn người, hay na ná như một bài thơ trấn được cả quốc, không ngờ hóa ra lại không phải như vậy ư?

Dù sao thì thế giới này có tiên có phật mà.

"Không phải vậy."

"Nho đạo nhất mạch, là tu thân dưỡng tính, trị quốc bình thiên hạ, nuôi dưỡng hạo nhiên chính khí, kéo dài tuổi thọ là chuyện có thể, nhưng đánh giết nhau thì không được, một bài thơ trấn được cả quốc, lại càng là Thiên Phương kỳ đàm."

(Thiên phương kỳ đàm: Là những chuyện chỉ có trong truyền thuyết, được truyền miệng nhưng không được chứng thực.)

Chu Lăng vẩy tay áo.

Sau đó tiếp tục nói.

"Vậy ướm thử lời tiên sinh, nếu như nho đạo nhất mạch chỉ có thể tu thân dưỡng tính, nếu như gặp phải yêu ma mang đến tai họa thì nên làm gì bây giờ?"

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.

Nói đến đây, có vẻ Chu Lăng hơi tự tin, nói:

"Kẻ theo nho đạo, nuôi dưỡng hạo nhiên chính khí, thỉnh thoảng cũng sẽ cường thân kiện xương, có sức mạnh nhất định, nhất phẩm nho đạo luận sức mạnh đương nhiên không đánh lại được một tên tứ phẩm võ giả, nhưng đối mặt với yêu ma tai họa thì khác."

"Thanh Tiêu tiểu hữu, đừng nhìn thấy ta ngay cả nhập phẩm vẫn chưa đặt chân vào, nhưng cũng nuôi dưỡng được một phần hạo nhiên chính khí, mấy ngày trước trong huyện có một tên đào phạm chạy đến đúng không? Có người bảo là đang tu luyện dị thuật, thuộc về người tà đạo."

"Nếu hắn ở trước mặt ta, nhất định không thể đến gần ta trong vòng ba trượng."

Chu Lăng rất tự tin, nhất là nói đến chuyện tà tứ.

"Không thể đến gần trong vòng ba trượng?"

Hứa Thanh Tiêu hơi kinh ngạc.

Đào phạm của phủ Nam Dự mạnh đến thế nào, hắn đã thấy rồi, nghe Chu Lăng nói thì có vẻ rất bình thường, nhưng đào phạm kia có thể đấm một phát là toi mạng Hứa Thanh Tiêu hắn.

Cho nên Hứa Thanh Tiêu hơi nghi ngờ.

Dường như cảm nhận được nỗi hoài nghi của Hứa Thanh Tiêu, Chu Lăng tiếp tục mở miệng nói.

"Hạo nhiên chính khí, chính là dương khí mạnh nhất của thiên địa này, bẩm sinh đã có thể khắc chế được tất cả yêu ma."

"Cỡ như ta thì chỉ bình thường thôi, nếu với những người có thể khiến văn khí hóa hình, một câu nói thôi đã tiêu diệt được yêu ma, đương nhiên có thể tiêu diệt được yêu ma tai họa."

Chu Lăng nói rất nghiêm túc, thậm chí còn mang ra tất cả người theo nho đạo ra để làm nền cho bản thân.

Hứa Thanh Tiêu không khỏi gật gù, mặc dù hắn không tin hết những lời Chu Lăng nói, nhưng cũng đồng ý loại quan điểm này.

Kẻ theo nho đạo sinh ra là vì trời vì đất, tu thân dưỡng tính, ngưng tụ hạo nhiên chính khí, những thứ tà ma ngoại đạo sợ không phải chính là vật chí cương chí dương như này sao?

"Vậy thưa tiên sinh, ta muốn hỏi ngài một câu, ngài đã từng nghe tới Văn Cung bao giờ chưa?"

Hứa Thanh Tiêu không nói ra bốn chữ Thiên Địa Văn Cung ra, chỉ nói hai chữ Văn Cung đơn giản.

Lời vừa ra, Chu Lăng đã hơi trầm tư.

"Văn Cung?"

Ông trầm ngâm một lát, sau một lát lắc đầu nói: "Có chút ít ấn tượng, nhưng không nhớ rõ lắm, nhưng mà để ta tra một vài tư liệu xem, chắc có thể tìm ra được."

Chu Lăng đáp, khiến trong lòng Hứa Thanh Tiêu vui vẻ, nhưng mà nét mặt biểu hiện ra bên ngoài của Hứa Thanh Tiêu vẫn rất bình tĩnh.

"Vậy làm phiền tiên sinh rồi."

Hứa Thanh Tiêu đáp lại.

"Chuyện nhỏ, nhưng mà phải đợi ta tìm lại một chút đã, cũng không chắc chắn là có thể tìm ra được hay không."

Chu Lăng cười.

Thoáng cái, người phụ nữ quét sân ở trước cửa cũng chính là thê tử của Chu Lăng, lúc này bưng một mâm thức ăn nóng ra, nở nụ cười nói.

"Đại nhân, ta có làm vài món ăn, mời ngài nếm thử."

Thê tử của Chu Lăng bày đồ ăn lên bàn, nhiệt tình mời Hứa Thanh Tiêu ở lại dùng cơm.

"Không cần, không cần, ta đã quấy rầy tiên sinh và phu nhân rồi, sao có thể làm phiền phu nhân nấu cơm cho ta ăn nữa, cũng đừng gọi ta là đại nhân gì hết, gọi Thanh Tiêu là được rồi."

Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói, hở cái là gọi đại nhân đại nhân, nghe mà không chịu nổi.

Bình Luận (0)
Comment