Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 287 - Chương 287: 0 Cổ Danh Ngôn! Hứa Thanh Tiêu Là Yêu Nghiệt Vạn Đời! Từ Trên Xuống Dưới Lại Bộ Khủng Hoảng (4)

Chương 287: 0 Cổ Danh Ngôn! Hứa Thanh Tiêu Là Yêu Nghiệt Vạn Đời! Từ Trên Xuống Dưới Lại Bộ Khủng Hoảng (4)

“Mười lăm chữ vô cùng đơn giản lại đại diện cho tất cả luật pháp đạo lý, khuyên người hướng thiện, đồng thời lại cảnh cáo người trong thiên hạ. Mười lăm chữ này thắng cả đời tài hoa của Trần mỗ.”

Trần Tâm cảm khái, ông ta cho rằng mười lăm chữ này của Hứa Thanh Tiêu đã thắng tài hoa cả đời này của ông ta.

Nghe xong lời này, nhóm người đọc sách trong văn cung Đại Nguỵ đều trầm mặc như nhau. Bọn họ vốn dĩ định mở miệng nói gì đó, nhưng rất nhiều lời bị kẹt ở cổ họng, thật sự là không nói nên lời.

Bởi vì mười lăm chữ này, hoàn toàn chính xác khiến cho người trong thiên hạ hiểu được một đạo lý, đồng thời để lại ảnh hưởng đến mai sau, vô cùng vô tận.

Đại nho Chu Dân thì thở dài một hơi: “Hứa Thanh Tiêu nếu là nhất mạch Chu thánh, vậy thì mạch này sẽ hưng thịnh vạn năm!”

Ông ta cảm khái, vô tình trong đó có chút hối hận vì ngày đó đối xử với Hứa Thanh Tiêu có chút lạnh lùng, nhưng cũng không thể làm gì khác được, bởi vì lời lập tâm của ông ta là vì nhất mạch Chu thánh.

Chính Minh đại Nho nhìn thấy tất cả mọi thứ, chỉ thở dài thât lâu.

“Nhất mạch Chu thánh chỉ sợ là sẽ nghênh đón một kẻ địch lớn đương thời.”

Ông ta mở miệng nói thế bởi vì cho rằng Hứa Thanh Tiêu thực sự sẽ trở thành kẻ địch lớn của Chu thánh. Kẻ địch này là kẻ địch trên phương diện học thuật. Tranh đấu học thuật là vô cùng quan trọng đối với văn nhân.

Ví dụ như Chu Dân đại Nho, dù ông ta có thưởng thức Hứa Thanh Tiêu, cũng rung động bởi tài hoa của Hứa Thanh Tiêu, thế nhưng bọn hắn đều là đại nho, đã lập tâm vì nhất mạch Chu thánh, truyền thừa thánh học. Cho dù Hứa Thanh Tiêu có tài hoa lớn nhưng bọn họ cũng phải giữ vững bản thân.

Tất cả chỉ đơn giản là vấn đề lập trường mà thôi.

“Chu Thánh Tiên mới qua được cùng lắm là năm trăm năm, Đại Nguỵ không thể nào xuất hiện thánh nhân mới. Chúng ta là nhất mạch Chu thánh, vẫn có thể hưng thịnh năm ngàn năm nữa.”

Bên trong Văn Cung, Tôn Tĩnh An siết chặt nắm đấm. Ông ta minh ý của Chu thánh, lập ý của Chu thánh, tử trung với nhất mạch Chu thánh. Ông ta không có bất cứ cảm giác quý tài nào, trong mắt ông ta, tất cả những người phạm vào Chu thánh, trừ bốn vị thánh nhân lúc trước thì đều là kẻ địch của ông ta.

Ông ta tuyệt đối sẽ không để nhất mạch Chu thánh bị lạnh nhạt vào thời điểm này. Cho dù nhu thế nào thì ông ta cũng phải làm cho nhất mạch Chu thánh tiếp tục hưng thịnh năm ngàn năm. Đây chính là ý muốn, là lời lập tâm của ông ta, thậm chí ông ta đọc sách cũng là để trình bày ý tưởng của Chu thánh, để người trong thiên hạ học tập Chu thánh.

Tất cả đại nho trong văn cung Đại Nguỵ đều có những suy nghĩ khác biệt nhau, nhưng không thể phủ nhận là, Hứa Thanh Tiêu đã dùng tài hoa để khuất phục người đọc sách, văn nhân trong thiên hạ một lần nữa.

Mà ở kinh đô Đại Nguỵ.

Sau khi Vĩnh Bình thế tử Mộ Nam Bình nhìn thấy điềm lành trên trời, sau khi nghe thấy những lời Hứa Thanh Tiêu nói xong, cơ thể không nhịn được mà run rẩy.

“Hứa huynh, ngươi chính là Vạn Cổ đại tài.”

Hắn rất may mắn khi bản thân được kết bạn với Hứa Thanh Tiêu, đồng thời cũng không đắc tội Hứa Thanh Tiêu. Bây giờ xem ra, đây là một việc chính xác nhất trong cuộc đời hắn.

Phủ An quốc công.

An Quốc công nhìn lên bầu trời, vô cùng cảm khái nói.

“Tôn nhi này của ta thật là có phúc.”

Nói xong những lời này, một khắc sau ông ta liền chuyển ánh mắt hung ác nhìn sang cháu mình, nói.

“Phạm Nhi, đợi tiên sinh ngươi làm xong trận này rồi thì ngoan ngoãn đi học đi. Nếu như gia gia nghe thấy Hứa tiên sinh bảo ngươi không tốt thì đừng trách gia gia trói ngươi lên cây rồi đánh, hiểu chưa?”

An quốc công tức giận nói.

Chỉ là Lý Phạm còn chưa trả lời, phụ thân cậu ta là Lý Bình đã thẳng thừng đạp một cú, vô cùng hung ác nói.

“Đã nghe thấy gia gia nói gì chưa. Nửa ngày rồi mà không chịu trả lời, ranh con.”

Lý Bình tức giận nói.

“Nghe thấy rồi, cha.”

Lý Phạm khóc. Cậu ta bất ngờ một chút là bị đánh ngay? Từ sau khi Hứa Thanh Tiêu đến nhà minh một chuyến, địa vị của mình trong nhà sụt giảm trong nháy mắt.

Mà ở bên trong phòng giam của Hinh bộ, Hoài Bình quận vương nhìn lên tầng mây bóng vàng trên trời, không nhịn được mà siết chặt năm đấm, bên tay cũng vang lên tiếng của Hứa Thanh Tiêu.

Ánh mắt của hắn ta trầm xuống, phát ra từng tiếng rít gào nhẹ nhàng bên trong lao ngục.

Nhưng mà, nói đến người có sắc mặt khó coi nhất, không phải Lý Phạm cũng không phải là Hoài Bình quận vương mà chính là Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh vẫn còn trong hoàng cung.

Ông ta sững sờ đứng yên tại chỗ.

Mười lăm chữ của Hứa Thanh Tiêu có thể gia tăng quốc vận cho Đại Nguỵ? Hơn nữa còn có thể tổn hại mình. Đây quả thật là… yêu nghiệt tuyệt thế.

Câu này của Hứa Thanh Tiêu ‘đừng thấy việc ác nhỏ mà làm, đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm’ giống như là câu cảnh báo, lại giống như lời khuyên răn hướng thiện, mà chủ yếu vẫn là kết hợp lời nói với những chuyện xảy ra đã khiến cho ông ta thương tích đầy mình.

Giờ phút này, Trương Tĩnh có chút mơ hồ. Rốt cuộc Hứa Thanh Tiêu này là yêu nghiệt gì, động một chút thì là danh từ thiên cổ, tuyệt thế văn chương, biền văn hay nhất, hiện tại thì đến danh ngôn tuyệt thế, lại còn là lập ngôn cho Hình bộ.

Đã kết hợp giữa những chuyện xảy ra và tuyên bố duy nhất.

Tài hoa của người này quả nhiên là hiếm thấy trong vạn năm.

Sắc mặt của Trương Tĩnh khó coi giống như gan heo. Không phải là vì Hứa Thanh Tiêu trốn khỏi kiếp nạn gia tăng quốc vận cho Đại Ngụy, mà là bởi vì câu nói này của Hứa Thanh Tiêu, bảo hắn còn mặt mũi nào mà sống?

Chuyện hôm nay chắc chắn sẽ được truyền đi, mà hai câu nói tuyệt thế danh ngôn này của Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ truyền đi. Đến lúc đó người ta hỏi ai nói những lời này? Vì sao phải nói như vậy?

Người người nhà nhà đều nói cho ông ta biết đây là do Hứa Thanh Tiêu viết, lúc ấy Hứa Thanh Tiêu bị Hình bộ chèn ép như thế nào như thế, vậy nên dưới cơn nóng giận đã vạch tội Hình bộ, làm tổn hại đến một tia quốc vận.

Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh mời bệ hạ đến trị tội hắn, kết quả Hứa Thanh Tiêu viết ra mười lăm chữ này, bổ sung lại quốc vận Đại Nguỵ, mà Hình bộ Thượng thư sợ là biến thành bên thua lớn nhất.

Nếu như lời này truyền ra thì bọn hắn thấy xấu hổ vô cùng.

Giống như cái tên Nam Dự các. Bây giờ chỉ cần nhắc đến tên Nam Dự các là có thể liên tưởng đến mấy tên xui xẻo ở thư viện Thiên Minh kia. Bọn họ còn may, ít nhất là không ai biết nên không nổi tiếng.

Nhưng mình thì không giống vậy. Đường đường là Hình bộ Thượng thư mà lại chịu nỗi nhục lớn như vậy.

Mà căng hơn nữa là, sau này mình đi đến Hình bộ thì phải nhìn thấy hắn mỗi ngày. Trong lúc nhất thời, Trương Tĩnh suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Bình Luận (0)
Comment