Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 297 - Chương 297: Thủ Đoạn Phá Án Độc Đáo Của Hứa Thanh Tiêu, Thời Hạn Đã Đến, Cả Nước Quan Tâm! (2)

Chương 297: Thủ Đoạn Phá Án Độc Đáo Của Hứa Thanh Tiêu, Thời Hạn Đã Đến, Cả Nước Quan Tâm! (2)

Tôn Tĩnh An nghiêm túc nói, hắn thừa nhận Hứa Thanh Tiêu có tài hoa, nhưng hắn càng nhận định là tài hoa của Hứa Thanh Tiêu không ly kỳ như lời đồn, đơn giản biết tạo tiếng tăm lại gặp thời mà thôi.

Tâm thuật bất chính như thế, tương lai thành chẳng làm nên tích sự gì.

“Ôi.”

Trần Chính Nho thở dài, ông nhìn thoáng qua Tôn Tĩnh An, không có trả lời, một là không biết trả lời như thế nào, hai là ông nhìn ra được, Tôn Tĩnh An có địch ý rất lớn với Hứa Thanh Tiêu.

Nhưng mà việc này cũng hợp tình hợp lý, dù sao Tôn Tĩnh An trung thành với Chu Thánh, thề sống chết bảo vệ Chu Thánh, hiện giờ Hứa Thanh Tiêu nhất quyết lập nên học thuật mới, Tôn Tĩnh An có địch ý với hắn là chuyện quá đỗi bình thường, nếu Tôn Tĩnh An không có địch ý với Hứa Thanh Tiêu thì mới có vấn đề.

“Thôi, thôi, sai người đi theo dõi Hứa Thanh Tiêu, có bất luận gió thổi cỏ lay gì, phải về báo cáo đầu tiên.”

Trần Chính Nho không có nhiều lời, hắn thân là thừa tướng, cần phải quan sát rõ mọi thứ, Hứa Thanh Tiêu đã tiếp nhận vụ án này, bất kể Hứa Thanh Tiêu có tra ra hung phạm hay không, hắn cũng phải nắm giữ toàn bộ cục diện.

Một khi phát sinh bất cứ vấn đề gì, phải kịp thời ngăn lại, nếu không sẽ bất lợi với triều đình, với bệ hạ và bá tánh.

Cùng lúc đó.

Trong Hình bộ.

Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh, Tả thị lang Phùng Kiến Hoa, Hữu thị lang Lý Viễn ngồi trong đại đường.

Thần sắc Trương Tĩnh rất là bình tĩnh, Phùng Kiến Hoa vẫn ổn, dù gì hắn tránh được một kiếp rồi, sau khi Hứa Thanh Tiêu phá rối xong hắn liền quay lại, dù sao vẫn còn rất nhiều công vụ, cứ ở bên ngoài khẳng định không ổn.

Còn Lý Viễn thì có chút u ám nhìn về phía Phùng Kiến Hoa, đều là thị lang, hắn lại chịu khổ ăn hai mươi trượng của Hứa Thanh Tiêu, nếu không phải ngự y đưa tới dược phẩm đặc chế, hắn cũng không thể nào khôi phục nhanh như vậy

“Thư mà Hứa Thanh Tiêu đưa tới, các ngươi xem rồi chứ?”

Trương Tĩnh mở miệng, ngữ khí bình tĩnh nói.

“Xem rồi.”

Phùng Kiến Hoa trả lời nói.

Lý Viễn lạnh nhạt mở miệng.

“Hứa Thanh Tiêu thật sự là ngu xuẩn, chỉ sợ phỏng chừng chưa nhận ra vụ án này liên can lớn đến nhường nào, còn tưởng rằng là một nghi án bình thường, thế mà lại dám nhận.”

Khẩu khí của Lý Viễn không tốt lắm.

Chỉ là lời này vừa nói ra, Trương Tĩnh lắc lắc đầu.

“Hắn biết đấy.”

Ba chữ, làm mặt Lý Viễn biến sắc.

“Thượng thư đại nhân, ngươi nói Hứa Thanh Tiêu biết vụ án này liên can lớn đến nhường nào?”

Lý Viễn có chút bất ngờ.

“Ừ.”

Trương Tĩnh gật gật đầu, tuy rằng hắn cũng căm hận Hứa Thanh Tiêu, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì căm hận mà xem nhẹ tài hoa cùng với thực lực của một người, như vậy chỉ làm bản thân trở nên ngu xuẩn.

“Có thể viết ra danh từ thiên cổ, tuyệt thế văn chương, thiên hạ đệ nhất biền văn, còn là người có danh ngôn thiên cổ, không thể xem thường tài hoa của Hứa Thanh Tiêu. Tuy ta đây căm hận hắn, nhưng chớ có xem nhẹ hắn.”

“Phần hồ sơ này, hẳn là hắn đã đoán được vài phần, ít nhất biết được phía sau hồ sơ này liên can lớn đến nhường nào.”

Trương Tĩnh trả lời như vậy.

Phùng Kiến Hoa cùng Lý Viễn yên lặng trong một tích tắc.

Lời của Trương Tĩnh không có một chút vấn đề nào, tài hoa của Hứa Thanh Tiêu rõ như ban ngày, ngươi có thể nói hắn cuồng vọng, ngươi cũng có thể nói hắn không phải quân tử, nhưng không thể nói tài hoa của hắn nát bét.

Nếu tài hoa của Hứa Thanh Tiêu nát bét, vậy còn ai trong thiên hạ dám nói bản thân tài hoa hơn người?

“Hừ, nếu hắn biết được mà còn dám nhận vụ án này, thì thật sự là ngông cuồng, chẳng lẽ hắn cho rằng bản thân có thể lật được vụ án này?”

Lý Viễn vẫn có chút không vui, nói năng châm chọc.

“Vụ án này liên can quá lớn, Hứa Thanh Tiêu dám tiếp nhận, hắn không sợ sao?”

Phùng Kiến Hoa không hề có tí oán khí nào, dù gì hắn cũng không bị đánh, cho nên hắn không đến nỗi có thành kiến với Hứa Thanh Tiêu như Lý Viễn.

“Chắc hẳn hắn ta đã đoán được đây là ý của bệ hạ, cho nên mới dám to gan tiếp nhận vụ án này.”

“Nếu không thì cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không dám làm chuyện như vậy.”

Trương Tĩnh lên tiếng, hắn ta lập tức hiểu được Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ như thế nào.

Trương Tĩnh nhanh chóng tiếp tục mở miệng nói.

“Chỉ là Hứa Thanh Tiêu vẫn còn quá trẻ con, mặc dù có bệ hạ chống lưng, thì có thể làm được gì?”

“Cho dù bệ hạ muốn lật lại vụ án này, ta cũng thấy không thể nào lật được, vụ án cứu tế phủ Bình Khâu liên can quá lớn, khó có thể tưởng tượng.”

“Năm đó, lúc bản quan vẫn là thị lang đã tiếp nhận vụ án này, cũng đã chịu đủ trở ngại, bệ hạ bảo Hứa Thanh Tiêu phá án trong vòng một tháng, hắn ta sẽ phá án ra sao đây?”

Trương Tĩnh lắc lắc đầu, hắn thân là Hình bộ Thượng thư, năm đó tiếp nhận vụ án này, đường đường là Hình bộ thị lang, nhưng khi tiếp nhận vụ án này cũng gặp rất nhiều trở ngại.

Hứa Thanh Tiêu hiện giờ là một chủ sự, muốn tiếp nhận vụ án này, chỉ sợ phiền toái trở ngại còn nhiều hơn hắn khi xưa.

Còn về việc phía sau Hứa Thanh Tiêu có bệ hạ chống lưng?

Nhưng lúc trước Trương Tĩnh cũng có Võ Đế chống ở sau lưng.

Chẳng qua lúc ấy có hơi rối ren, hiện tại tương đối yên ổn, nhưng kỳ thật hai người không cách biệt lắm.

“Vụ án này tạm không nói liên can quá lớn, hơn nữa đúng lúc xảy ra khi tiên đế đã già, triều dã rung chuyển, bên trong ẩn chứa quá nhiều thứ. Tất cả nhân chứng vật chứng đều không thể tìm thấy, Hứa Thanh Tiêu phá được vụ án này đâu.”

“Nhân chứng quan trọng nhất cũng đã điên rồi, cứ cho là Hứa Thanh Tiêu thực sự có khả năng xử, cũng không thay đổi được gì a.”

Hai người tán thành lời của Trương Thượng thư.

Cũng không phải không xem trọng Hứa Thanh Tiêu, mà là Hứa Thanh Tiêu không giải quyết được ba vấn đề này.

Đầu tiên, không tìm thấy nhân chứng vật chứng.

Thứ hai, sẽ có người cản trở phá án.

Thứ ba, dù là tìm được, có khả năng ngươi cũng không dám lật lại bản án này.

Ba điều trên chính là nguyên nhân căn bản vì sao đến nay vẫn chưa thể xử lý vụ án này.

“Mặc kệ, trước tiên cứ xem thử hắn muốn xử lý vụ án này như thế nào, cứ sai người đi theo dõi Hứa Thanh Tiêu, có bất kỳ động tĩnh nào cũng phải báo cáo lại.”

Trương Tĩnh cũng nghĩ không ra Hứa Thanh Tiêu sẽ phá án ra sao.

Nhưng hắn biết được một điều, Hứa Thanh Tiêu gửi phong thư này tới, khẳng định sẽ dùng mọi cách để phá được vụ án này, hơn nữa thái độ rất nghiêm túc.

Cho nên cứ yên lặng chờ xem thôi.

Trong khoảng thời gian ngắn, gần như toàn bộ quyền quý trong kinh thành, hoặc nhiều hoặc ít đều bàn luận sự việc này, mọi người đều hiểu rõ, Hứa Thanh Tiêu và bệ hạ rất nghiêm túc.

Chỉ là cụ thể việc Hứa Thanh Tiêu muốn phá án như thế nào, khiến cho mọi người nảy sinh lòng hiếu kỳ.

Bình Luận (0)
Comment