Rất nhanh sau đó.
Triệu đại phu đi rồi.
Trần bộ khoái chờ thuốc được sắc xong, sau đó cũng mang theo người rời khỏi.
Sau khi mọi người đi rồi.
Trong phòng rơi vào tĩnh lặng.
Trong gian phòng về cơ bản là trống rỗng, không có vật gì, không khí có vẻ hơi trầm lặng.
Trừ một ngọn đèn dầu lay lắt, tất cả đều có vẻ yên tĩnh như vậy.
Sau một khắc đồng hồ.
Hứa Thanh Tiêu bưng chén thuốc nơi đầu giường lên, một mùi thuốc Đông y cực kỳ nồng nặc xông vào mũi.
Không có gì do dự, vì mạng sống, Hứa Thanh Tiêu một hơi uống hết chén thuốc này.
Có lẽ là vì thuốc đắng dã tật, cũng có lẽ là vì tác dụng tâm lý.
Sau khi chén thuốc trôi xuống bụng, một tia ấm áp từ bụng lan ra, khiến cho Hứa Thanh Tiêu có tinh thần hơn.
"Khụ."
Vị đắng ngắt dâng lên miệng, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được nôn khan, nhưng cuối cùng hắn cũng cố gắng nhịn lại.
Chậm rãi thở ra một hơi, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, hắn vặn vẹo thân mình, dựa theo Chính Dương quyền trong não, bắt đầu thao luyện, tận dụng hết khả năng để thân thể mình trở nên mềm mại hơn, không đến mức cứng ngắc như thế này.
Ước chừng sau nửa canh giờ.
Trời đổ cơn mưa nhỏ, Hứa Thanh Tiêu cũng chuyển biến tốt hơn một chút, ít nhất không giống phía trước, khó có thể nhúc nhích.
Phủ thêm một chiếc áo khoác dài, đeo thêm một thanh đoản đao, Hứa Thanh Tiêu tháo nón trúc rộng vành đang treo trên vách tường xuống.
Đẩy cửa phòng ra.
Két!
Một tia sét xẹt qua màn trời.
Màn đêm đen kịt, ánh sao le lói.
Mưa nhỏ nhè nhẹ liên miên hạ xuống.
Hứa Thanh Tiêu rời khỏi nhà.
Cách thời điểm tử vong so với trước đó, chỉ còn mười một canh giờ.
Rầm rầm!
Tiếng sấm sét nổ vang.
Đã là giờ Sửu.
Huyện Bình An một mảng tối đen, lại gặp dông tố, càng trở nên yên tĩnh.
Hạt mưa rơi như từng hạt châu, rơi lên trên mái hiên, chảy xuống theo cạnh mái hiên.
Nhưng mà ngay vào lúc này.
Một bóng người xuất hiện ở giữa ngã tư đường yên tĩnh.
Bước chân của bóng người đó không quá nhanh, đầu đội nón trúc rộng vành, đi tới bên ngoài một ngôi nhà dân.
Người này chính là Hứa Thanh Tiêu.
Biết được sinh mệnh của mình còn không tới mười hai canh giờ, Hứa Thanh Tiêu vừa cảm thấy nặng nề vừa bất đắc dĩ.
Nên biết còn có phương pháp để giải cứu mình, dù có thế nào Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn buông xuôi.
Tuy hắn không biết vì sao Trần bộ khoái ngăn cản mình tìm hiểu phương pháp giải cứu, nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn cam chịu.
Dầm mưa tiến đến, mục đích của Hứa Thanh Tiêu cũng rất rõ ràng, hắn đến tìm Triệu đại phu.
Bất luận như thế nào, hắn cũng phải hỏi cho bằng được phương pháp giải cứu.
Oành.
Lại là một tiếng sấm đánh.
Hứa Thanh Tiêu đã đi tới bên ngoài gia môn Triệu đại phu, hắn đưa tay gõ cửa rất khẽ, đứng ở dưới cửa tĩnh tâm chờ đợi.
"Ai?"
Một lúc sau.
Một tiếng nói trẻ tuổi vang lên, hơi cảnh giác.
"Người của nha môn, chuyển cáo lão gia nhà ngươi, có chuyện quan trọng."
Hứa Thanh Tiêu tự giới thiệu, rất trực tiếp.
"Mời đại nhân chờ."
Nghe thấy là người của nha môn, người sau lập tức hô một tiếng.
Ước chừng sau ba mươi lượt hô hấp.
Giọng nói của Triệu đại phu vang lên, nhưng vẫn chưa mở cửa.
"Xin hỏi là vị đại nhân nào?"
Đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên quan sai tới thăm hỏi, là thật là giả cũng không ai biết được, tuy nói quận huyện Bình An thái bình, nhưng đề phòng cũng không phải chuyện thừa.
"Triệu đại phu, là ta."
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
Lúc này, Triệu đại phu không chần chờ, lập tức cho người mở then cửa ra.
"Thanh Tiêu tiểu hữu, mau đi vào đi, thân thể ngươi đang có bệnh, bản thân đã là hàn khí nhập thể, nếu lại bị lạnh, sẽ càng phiền toái hơn nữa."
"Nhị Minh, nhanh đi chuẩn bị hỏa lò, đi, nhanh đi."
Đợi đến khi nhìn thấy đúng là Hứa Thanh Tiêu, Triệu đại phu lập tức kéo Hứa Thanh Tiêu đi vào, nói hơi vội vàng, đồng thời cũng để cho học đồ chuẩn bị hỏa lò cho Hứa Thanh Tiêu.
"Triệu đại phu, đêm khuya ghé thăm, có chút đường đột, không cần hỏa lò đâu."
Hứa Thanh Tiêu khoát tay, trong cơ thể hắn thực sự đang rét lạnh thấu xương, nhưng tạm thời vẫn có thể chịu được, không cần dùng tới hỏa lò.
"Không sao, việc nhỏ mà thôi, mau ngồi xuống đi."
Triệu đại phu tháo nón trúc trên đầu Hứa Thanh Tiêu xuống, rồi sau đó lại cởi áo khoác trên người mình ra, định phủ lên trên người Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu cảm kích trong lòng, nhưng vẫn xua tay cự tuyệt.
"Triệu đại phu, đột nhiên ghé thăm, thiết nghĩ ông cũng đã hiểu rõ ý đồ của ta, mong rằng đại phu hành y thiện tâm, thấy ta đáng thương, chỉ điểm bến mê cho ta."
Hứa Thanh Tiêu đi thẳng vào vấn đề, dứt lời cúi đầu thật sâu về hướng Triệu đại phu.
Đã đến lúc sống chết trước mắt, Hứa Thanh Tiêu không có tâm tư gì, cũng không muốn dây dưa lôi thôi, chi bằng cứ trực tiếp cho sảng khoái.
Đúng vậy.
Thật ra vừa nghe được là tiếng nói của Hứa Thanh Tiêu, trong lòng Triệu đại phu cũng đã hiểu rõ vì sao Hứa Thanh Tiêu lại đến đây.
Trong hiệu thuốc chợt trở nên im lặng.
Ngọn đèn lay lắt, Triệu đại phu im lặng, ông ta thấy hơi hối hận vì mới vừa rồi đã nói năng lung tung.
"Lão gia, hỏa lò tới đây."
Cũng ngay vào lúc này, học đồ cầm hỏa lò đến, đây là hỏa lò dùng để sắc thuốc, ngẫu nhiên cũng có thể trực tiếp dùng làm hỏa lò để sưởi ấm tay chân.
"Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Triệu đại phu gật gật đầu, tiếp nhận hỏa lò, đặt trước mặt Hứa Thanh Tiêu.