Đợi sau khi thiên chỉ cháy sạch Hứa Thanh Tiêu ngồi trong phòng lâm vào trầm tư.
Trong giấc mộng Lý Kiến Toàn đã nói rõ ràng hắn lấy được mật hàm của Trương Nam Thiên.
Chính là vì muốn Hoài Bình Quận Vương suy nghĩ cẩn thận.
Nhưng vào thời khắc cuối cùng trước khi Lý Kiến Toàn bị điên, Hoài Bình Quận Vương cũng không tìm được bức mật thư này, sở dĩ không giết Lý Kiến Toàn, nguyên nhân chỉ có hai việc.
Đầu tiên, Lý Kiến Toàn không chết, chỉ là điên rồi, đối phương có lẽ sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, sẽ không lấy mật hàm ra.
Thứ hai, năm người phá án người đã chết bốn, nếu lại chết một người nữa có lẽ sẽ dẫn đến việc triều đình nổi giận, cho nên giết bốn người đã là giới hạn cuối cùng, không thể nào giết thêm nữa.
Cho nên Lý Kiến Toàn sống sót, nhưng người cũng điên rồi.
Chỉ là mật hàm đang ở đâu?
Hứa Thanh Tiêu có chút khó hiểu.
Trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu trầm tư.
Thời gian cũng trôi qua từng chút một.
Giờ Thìn.
Giờ Tỵ.
Buổi trưa.
Ba canh giờ trôi qua, cách ngày mai giờ Mẹo thượng triều, chỉ còn lại tám canh giờ cuối cùng.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn không nghĩ ra
“Nếu ta là Lý Kiến Toàn thì sao nhỉ?”
Hứa Thanh Tiêu đi qua đi lại trong phòng, đặt bản thân vào góc nhìn của Lý Kiến Toàn.
“Ta chọc phải một phiền phức lớn.”
“Người sai khiến sau lưng là một vị quận vương.”
“Hiện tại hắn không giết ta, là bởi vì hắn còn chưa dám giết ta, không phải sợ ta, mà là sợ triều đình.”
“Chỉ cần chờ ba bốn năm qua đi, hắn nhất định sẽ tìm đến tính sổ.”
“Ta cần phải tự bảo vệ mình, trong tay ta có một mật hàm, không nói mật hàm này có thể trực tiếp đẩy Hoài Bình Quận Vương vào chỗ chết, nhưng ít ra cũng sẽ làm hắn bị lỗ nặng.”
“Ta cần phải cất giữ kỹ, giao cho người khác, chỉ cần ta vừa chết, người đó sẽ lập tức giao lên.”
“Không! Ta không làm được, từ trên xuống dưới đều đang giám sát ta, ta không có cơ hội đưa mật hàm này đi.”
“Cũng không tìm được một người đáng tin cậy như thế.”
“Giấu ở trong nhà? Cũng không thể được, cho dù đào ba thước đất, bọn họ cũng sẽ tìm được.”
“Vậy thì mật hàm này giấu ở nơi nào đâu?”
“Nơi nguy hiểm nhất cũng làm nơi an toàn nhất, giấu ở trên người?”
“Chuyện này không có khả năng, quá ngốc.”
“Từ từ!”
“Trên người!”
Gần như trong nháy mắt, ánh mắt Hứa Thanh Tiêu nháy ra tia sáng.
Trong đầu bất giác nhớ đến một câu Lý Kiến Toàn từng nói, hắn xem thường thực lực của người khác, bị người ta chém một đao vào bụng, suýt chút nữa đã chết rồi, sau đó người của Hoài Bình Quận Vương ra tay bảo vệ hắn, sợ hắn chết rồi sẽ khiến triều đình hoài nghi.
Nhưng vì sao Lý Kiến Toàn muốn tiếp tục phá án? Không phải hắn nên tìm cách phá giải tính thế trước mắt sao? Còn có thời gian đi phá vụ án khác? Còn xem thường thực lực của người khác? Làm bộ đầu mười mấy năm, sẽ không ngu xuẩn như vậy.
Vậy nên Lý Kiến Toàn cố tình tìm một người, cố ý bị thương.
Bởi vì hắn muốn giấu đồ bên trong cơ thể của bản thân, giấu trong miệng vết thương.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu hiểu ra rồi.
Xoẹt.
Ngay sau đó, Hứa Thanh Tiêu đi vào trong trường, lúc này Lý Kiến Toàn vẫn trong trạng thái hôn mê
Hứa Thanh Tiêu không lề mê thêm nữa, trực tiếp phong bế huyệt mạch của hắn để gây tê.
Nagy sau đó xốc áo của hắn lên, quả thực có một vết sẹo xuất hiện trên vùng bụng.
“Lấy lửa và dao nhỏ tới.”
Hứa Thanh Tiêu sắc mặt bình tĩnh nói.
“Vâng.”
Dương Hổ lập tức đứng dậy, mang ngọn nến và dao nhỏ đến cho Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu nhận lấy thanh dao đặt trên ngọn lửa nến hơ tới hơ lui, chờ sau khi lưỡi dao đỏ bừng, Hứa Thanh Tiêu lại để nguội một lát, rồi sau đó theo cắt vào vết thương trên bụng Lý Kiến Toàn.
Đợi sau khi cắt ra một miệng vết thương, Hứa Thanh Tiêu vươn hai ngón tay, quả nhiên chạm vào vật cứng.
Cẩn thận rút vật này ra, sợ sẽ vướng phải ruột.
Một lát sau, Hứa Thanh Tiêu rút ra một xấp giấy dầu.
“Nước.”
“Khâu miệng vết thương của hắn lại, đưa đến y quán.”
Hứa Thanh Tiêu bảo đám Dương Báo để xử lý những việc còn lại, bọn họ đều biết khâu vết thường, đây là kiến thức cơ bản khi làm bổ khoái, lỡ như chấp hành nhiệm vụ bị người chém thương, không tìm thấy y quán nhất định phải tự mình khâu vết thương.
Triệu Nhị xách tới một xô nước, Hứa Thanh Tiêu dùng vải lau sạch giấy dầu, rồi sau đó chậm rãi mở ra, bên trong kẹp một xấp giấy ố vàng.
Nếp gấp trên trang giấy đã rách nát, Hứa Thanh Tiêu đi vào trong phòng, cẩn thận mở ra, theo sau đó nội dung mấy trăm chữ xuất hiện trước mắt.
Giờ Mùi.
Giọng Hứa Thanh Tiêu vang lên.
“Dương Hổ Dương Báo, đến Hình bộ điều binh, truy nã nghi phạm Hoài Bình Quận Vương.”
Giọng nói vang lên
Trong trường học.
Sáu người Dương Hổ sững sờ tại chỗ.
Cái gì?
Truy nã Hoài Bình Quận Vương?
Nhưng theo lệnh tiễn Hứa Thanh Tiêu phóng ra từ cửa sổ, sau khi Dương Hổ tiếp nhận lệnh bài, không hề do dự thêm, chỉ là hít sâu một hơi, đi đến Hình bộ.
Mười lăm phút sau.
Trên dưới Hình bộ sôi trào!
Điều binh!
Truy nã Hoài Bình Quận Vương?
Đây là muốn làm cái gì?
Hứa Thanh Tiêu điên rồi?
Nhưng khiếp sợ thì khiếp sợ, hiện giờ Hứa Thanh Tiêu đang làm vụ án này, bệ hạ giao cho hắn tất cả quyền lực, Hình bộ có khiếp sợ như thế nào, nên bắt người vẫn là đi bắt người.
Canh ba giờ Mùi.
Tầng tầng lớp lớp các quan sai Hình bộ tập hợp rồi, ước chừng có ba bốn trăm người, đi đến phủ Hoài Bình Quận Vương.
Cùng lúc đó.
Văn Cung Đại Ngụy!
Các Phủ Quốc Công!
Trong phủ Liệt Hầu!
Phủ Thân Vương.
Phủ Quận Vương.
Thậm chỉ cả kinh thành.
Lại ồ à nhốn nháo lên.
Một tháng trước đại náo Hình bộ.
Một tháng sau, con mẹ nó lại hạ lệnh bắt quận vương?
Hứa Thanh Tiêu này lại muốn làm đại sự?
“Cái gì? Hứa Thanh Tiêu hạ lệnh truy nã Hoài Bình Quận Vương?”
Trong phủ An Quốc công, tất cả mọi người đều bị chấn kinh khi biết được Hứa Thanh Tiêu hạ lệnh truy nã Hoài Bình Quận Vương, không ai không khiếp sợ.
Nhưng lúc này An Quốc công lại chau mày tự lẩm bẩm.
“Hắn vẫn đi đến bước đường này.”
Lúc này An Quốc công không còn nói năng nhảm nhí, mà lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Cha, vậy là sắp có đại sự sao?”
Lý Binh không nhịn được dò hỏi, Hứa Thanh Tiêu cũng biết cách gây sự quá đấy. Tính kỹ lại thì trong vòng hai tháng, chọc giận đại nho, đại náo Hình bộ, hiện tại trực tiếp ra tay với Quận Vương.
Dựa theo cái này tiết tấu, Hứa Thanh Tiêu lần tới sẽ đến động thân vương, bước tiếp theo nữa, vậy chẳng phải là......
“Không cần nghĩ nhiều.”
An Quốc công hít sâu một hơi, ngay sau đó mở miệng nói: “Truyền lệnh lão phu, gia tăng phòng vệ kinh thành, không được thay đổi lung tung công việc trong cung, chuẩn bị trước cho tình huống cấp bách.”