Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 330 - Chương 330: Hứa Thanh Tiêu Vì Thiên Hạ Bách Tính, Thỉnh Thánh Ý! Đại Ngụy Khiếp Sợ! (1)

Chương 330: Hứa Thanh Tiêu Vì Thiên Hạ Bách Tính, Thỉnh Thánh ý! Đại Ngụy Khiếp Sợ! (1)

Hoài Bình Quận vương, mọi việc mọi chuyện làm ra, thiên địa cộng phẫn, nếu hắn ta thật sự được miễn tội, trong lòng ông ta cũng sẽ cảm thấy bất bình.

Nhưng ông ta là thừa tướng, lòng ông ta hướng tới Đại Ngụy.

Nhìn Hứa Thanh Tiêu, Trần Chính Nho trầm mặc, nếu mình còn trẻ hơn ba mươi tuổi, có lẽ cũng sẽ giống như Hứa Thanh Tiêu.

"Việc này, đã định đoạt rồi."

Giọng nói của Nữ đế vang lên, trong đôi mắt đẹp của nàng, không có bất kỳ cảm xúc nào, không có tức giận, bởi vì nàng biết, trong lòng Hứa Thanh Tiêu có bi phẫn, Hứa Thanh Tiêu là một quan tốt.

Nàng hiểu được, Hứa Thanh Tiêu là đại tài, nàng cũng biết, nhưng chuyện này, đã đến lúc mấu chốt cuối cùng rồi, Kỳ Lân binh phù, quá mức quan trọng.

Hoài Bình quận vương, chết hay không, đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Nhưng đối mặt với bệ hạ, Hứa Thanh Tiêu vẫn bình tĩnh mở miệng nói.

"Bệ hạ, thần điều tra vụ án này, mỗi một phần hồ sơ, nhìn như chỉ là vài chữ ít ỏi, nhưng sau lưng mỗi một chữ, đều là từng mạng người."

"Đại nạn ở phủ Bình Khâu, bao nhiêu dân chúng vô tội uổng mạng? Thần, nhắm mắt lại, là tiếng khóc của dân chúng, mở mắt ra, là ánh mắt bất lực của dân chúng.”

"Trương phủ quân làm người thanh liêm, là tấm gương cho bách quan, hắn thà chết chứ không khuất phục, không sợ cường quyền, nhưng mười năm qua, hắn bị thế nhân hiểu lầm, cho rằng hắn là thủ phạm."

"Nhưng thần cảm thấy, Trương phủ quân không sợ lời của thế nhân, bởi vì công đạo tự tại trong lòng người."

"Nhưng, Trương phủ quân tận mắt chứng kiến cả nhà chết thảm, đứa con trai út của mình, bị móc đi hai mắt, thê tử của mình, bị rút đi móng tay kêu rên."

"Cảnh tượng này, thần, không dám nghĩ, thần, cũng không muốn nghĩ tới, nhưng việc này, nếu xảy ra trên người bất kỳ kẻ nào, chỉ sợ cũng nuốt không trôi cục tức này."

"Trương phủ quân đã chết, nhưng công đạo vẫn còn đó, Hình bộ cũng còn đó."

“Hành vi của Hoài Bình Quận vương, thần cho rằng, hắn ta hôm nay, nhất định phải chết!”

Hứa Thanh Tiêu gằn từng chữ, nói năng hùng hồn đầy lí lẽ.

Đúng vậy, đây là một cuộc giao dịch, đây là giao dịch của quốc gia, nếu là tiền đồ, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn có thể không nói lời nào, đứng đấy lắng nghe.

Như vậy tương lai không xa, mình có thể liên tục thăng quan.

Mình vì bệ hạ làm tốt một chuyện lớn như vậy, nhất định có thể được trọng dụng, nhưng mà

Nhưng mà,

Nhưng mà,

Hứa Thanh Tiêu không làm được.

Tâm ý của hắn, không mong thiên hạ không còn vụ án nào.

Nhưng tâm của hắn, nếu gặp bất công, thì lấy luật pháp trừng trị, cho người trong thiên hạ một cái công đạo, để cho thiên địa minh giám.

Vì vậy!

Hôm nay, Hoài Bình Quận vương nhất định phải chết.

Trong triều đình, Hoài Bình Quận vương nở nụ cười, hắn ta lớn tiếng cười, hắn ta nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, những lời này ở trong tai hắn ta, quả thực giống như chuyện cười trên đời này.

Phụ thân mình giao ra binh phù, đổi lấy một cái mạng của mình, cuộc giao dịch này, chỉ cần người có chút đầu óc, đều sẽ đáp ứng.

Mà Hứa Thanh Tiêu lại muốn ngăn cản?

Hắn ta cười, cười Hứa Thanh Tiêu ngu muội vô tri.

Hắn ta cười, cười Hứa Thanh Tiêu quá ngu xuẩn.

Đúng vậy, hắn ta ngược đãi cả nhà Trương Nam Thiên, nhưng vậy thì sao? Một đám cẩu vật, cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, chết thì có thể như thế nào đây?

Hôm nay ta lại muốn xem thử, Hứa Thanh Tiêu ngươi làm thế nào để giết được ta!

Hắn ta cười, cười càn rỡ, cười mà không nói.

Hoài Ninh Thân vương ở một bên lại trầm mặc không nói, ông ta không quan tâm nhi tử mình cười to, binh phù đã giao lên, chuyện này chắc là sẽ được kết thúc.

Trong triều đình, tiếng cười của Hoài Bình Quận vương trở nên cực kỳ chói tai, đây là một loại chà đạp, chà đạp luật pháp Hình bộ, chà đạp quốc uy Đại Ngụy, chà đạp sự nghiêm khắc của bách quan.

Nhưng bệ hạ, vẫn rất bình tĩnh.

Bởi vì không ai biết rõ tầm quan trọng của Kỳ Lân binh phù hơn nàng.

Tấm binh phù này, ý nghĩa quá lớn, đừng nói là Hoài Bình Quận vương cười to, cho dù hắn ta ở chỗ này cười cả đời, cũng không sao cả.

Bởi vì binh phù này, có thể giảm bớt càng nhiều thương vong, ảnh hưởng rất lớn, không cách nào đánh giá.

"Hứa Thanh Tiêu, ngươi làm người công chính, trẫm, hiểu! Chuyện này ngươi đã làm rất tốt rồi.”

"Nhưng, vì giang sơn xã tắc, vì dân chúng thiên hạ, việc này, dừng lại ở đây."

Nữ đế mở miệng, nàng biết được bi phẫn trong lòng Hứa Thanh Tiêu, nhưng một câu nói của nàng, coi như là nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu, để cho Hứa Thanh Tiêu biết, chuyện này có ý nghĩa bao nhiêu.

Sự hy sinh của bây giờ, là vì tốt hơn cho sau này, nàng hy vọng chuyện này dừng lại ở đây.

Đồng thời cũng lộ rõ ý muốn của mình, chuyện này, Hoài Bình Quận vương không thể chết.

Nàng là hoàng đế!

Là chúa tể của Đại Ngụy.

Nói đến đây, hy vọng Hứa Thanh Tiêu có thể hiểu được.

Nếu bây giờ nhường, tất cả mọi chuyện sẽ đều dễ nói, tương lai thăng quan tiến tước không cần phải nói.

Nếu bây giờ không nhường, vậy đừng trách mình trừng phạt.

Giữa triều đình.

An Quốc công nhìn Hứa Thanh Tiêu, cũng không khỏi cảm khái, đây chính là triều đình tàn khốc, điều mà ngươi cho rằng không đáng, thứ mà ngươi cho rằng là hy sinh, thứ ngươi cho rằng là bất công, đứng ở vị trí của một người đứng đầu tất cả mà nói, chỉ cần thích hợp, thì mọi chuyện đều không phải là vấn đề.

Ông ta muốn khuyên can Hứa Thanh Tiêu, nhưng suy nghĩ một hồi thì vẫn giữ im lặng, trong tình huống này, chỉ có thể để cho Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ thật kỹ.

"Thần, Hứa Thanh Tiêu, không đồng ý, mong bệ hạ suy nghĩ lại."

Nhưng mà, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên.

Hắn vẫn không đồng ý.

Đây là một cuộc giao dịch, phải.

Nhưng trong mắt Hứa mỗ ta, đây không phải là một cuộc giao dịch.

Đây là sinh mệnh của trăm vạn dân chúng vô tội, đây là thù hận của cả nhà Trương Nam Thiên, đây là sự hy sinh của tất cả những người vô tội.

Nếu Hoài Bình quận vương không chết.

Hắn sẽ không thoải mái!

Không phải sợ trả thù, mà là tâm bất an.

"Hứa Thanh Tiêu!"

Giờ khắc này, giọng nói của Nữ đế vang lên, nàng nhìn chăm chú Hứa Thanh Tiêu, vẻn vẹn chỉ là ba chữ này, lại biểu đạt cảm xúc hiện tại của nàng.

"Thần! Hy vọng, bệ hạ, suy nghĩ lại!”

Mà Hứa Thanh Tiêu nhìn thẳng vào Nữ đế.

“Trẫm, tâm ý đã quyết!”

Nhưng mà, Nữ đế lại mở miệng, tâm ý của nàng đã quyết, một câu, như đinh đóng cột.

Nàng là hoàng đế.

Là Nữ đế Đại Ngụy, là chúa tể của Đại Ngụy, nàng đã nói như vậy, chuyện này sẽ không có bất kỳ khả năng thay đổi nào.

Nghe thấy như vậy, ánh mắt Hoài Bình Quận vương càng thêm càn rỡ, giống như mãnh thú, hắn ta nhìn Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt cuồng vọng, trong ánh mắt càn rỡ, có thể làm cho người ta nổ phổi.

Và khoảnh khắc này.

Hứa Thanh Tiêu không nói gì, hắn xoay người lại, nhìn lên trời cao, sau đó lại xoay người lại, nhìn về phía Nữ đế nói.

"Bệ hạ! Thần, cầu xin bệ hạ lần cuối cùng, suy nghĩ lại!”

Bình Luận (0)
Comment