Giờ khắc này, dưới cuồng phong, dưới mây đen, áo trắng của Hứa Thanh Tiêu, quá mức chói mắt.
Đại tài vạn cổ! Đại tài vạn cổ mà!
Ánh mắt Trần Chính Nho kinh ngạc, tràn đầy kinh ngạc, ông ta là thừa tướng, là thừa tướng của Đại Ngụy, hay là đại nho, kiếp này không biết đã gặp qua bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng những chuyện mà hôm nay nhìn thấy nghe thấy được thật sự ông ta chưa từng thấy qua.
Trong đại điện.
Trong ánh mắt Nữ đế cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nàng thật không ngờ, Hứa Thanh Tiêu lại thật sự thỉnh được thánh ý, cũng thật không ngờ, Hứa Thanh Tiêu lại như thế.
Nhưng. Nàng không nói gì cả.
Ngồi lặng lẽ trên long ỷ.
Trên kinh đô Đại Ngụy.
Từng chùm quang mang phóng lên cao, hội tụ lại tại Văn cung Đại Ngụy, đây là hào quang truyền đến từ tất cả văn điện thư viện từ trên xuống dưới của Đại Ngụy, rất nhanh càng nhiều quang mang xuyên qua bầu trời.
Từng chùm quang mang kia, giống như đại biểu cho chính nghĩa đến.
Cùng tràn vào Văn cung Đại Ngụy.
Dân chúng khiếp sợ, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại xuất hiện cảnh tượng như vậy.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cảnh tượng như vậy, chưa từng có mà."
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đại Ngụy bị sao vậy?”
"Có người đang thỉnh thánh ý! Đây là có người đang thỉnh thánh ý!”
Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một số nho sinh lại đột nhiên ý thức được chuyện gì đã xảy ra, không khỏi chỉ lên bầu trời mở miệng nói.
Hào quang rực rỡ vô cùng, xé tan bóng tối, từng chùm quang mang kia, giống như là tuyệt thế kiếm khí, phóng lên trời.
Ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm!
Giờ này khắc này, Văn Cung Đại Ngụy điên cuồng chấn động.
Trong Thánh Nhân đường.
Năm pho tượng thánh nhân cũng đang điên cuồng chấn động.
Cuối cùng, bức tượng của một vị thánh nhân hấp thụ tất cả ánh sáng, đó là sự cộng hưởng của thánh ý.
Trong triều đình.
Hoài Bình Quận vương nhìn thấy một màn này, sự càn rỡ lúc nãy, sự kiêu ngạo của lúc nảy, sự ngông cuồng tự cao tự đại lúc nãy đều hóa thành hoảng sợ, hóa thành chấn động, hóa thành vẻ mặt không thể tin được.
Hắn ta thiên tính vạn toán, hắn ta cũng thật không ngờ, Hứa Thanh Tiêu lại thỉnh được thánh ý.
Chuyện này sao có thể, chuyện này không thể nào.
Hoài Bình Quận vương sở dĩ kiêu ngạo như thế, cuồng vọng như thế, cũng là bởi vì phụ thân hắn ta, mà phụ thân hắn ta đã giao binh phù ra, hắn ta biết, mình tuyệt đối sẽ không gặp phải chuyện gì.
Bởi vì hoàng đế sẽ không giết mình.
Cho nên hắn ta mới dám ở trên triều đình cười to như vậy, dám ở trên triều đình tiếp tục trào phúng Hứa Thanh Tiêu, dám càn rỡ như thế.
Nhưng sau khi thánh ý xuất hiện, hắn ta cuối cùng cũng cười không nổi nữa, cuối cùng cũng cuồng vọng không nổi nữa, bởi vì mình thật sự rất có thể sẽ phải chết ở chỗ này.
"Hứa Thanh Tiêu, chuyện này, bất luận như thế nào, đều là lỗi của lão phu, buông tha cho con ta, bản vương có thể cam đoan, phế bỏ võ đạo của Hoài Bình, vĩnh viễn đời đời sẽ không tìm ngươi gây phiền phức gì."
Giờ khắc này, cho dù là Hoài Ninh Thân vương cũng không thể bình tĩnh được.
Ông ta ngay lập tức mở miệng, hy vọng Hứa Thanh Tiêu buông tha tất cả, ông ta nguyện ý trực tiếp phế bỏ tu vi của Hoài Bình Quận vương, để Hoài Bình Quận vương cả đời cũng không thể gây phiền phức cho Hứa Thanh Tiêu được.
Thái độ của ông ta cực kỳ thành khẩn, ông ta thật sự rất nghiêm túc, chỉ cần Hứa Thanh Tiêu đồng ý, ông ta nhất định sẽ không để cho con trai mình tìm Hứa Thanh Tiêu gây phiền phức.
Chỉ là.
Khoảnh khắc này.
Bên ngoài đại điện.
Hứa Thanh Tiêu trong phong vân, căn bản cũng không quan tâm tương lai của mình.
Hắn thỉnh được thánh ý, mục đích vẫn chắc chắn như lúc ban đầu.
Đừng nói là thân vương mở miệng, cho dù có là bệ hạ có mở miệng, cũng không ngăn cản được quyết tâm của hắn.
Ầm ầm!
Giờ khắc này, một bóng người mờ ảo xuất hiện trên Văn cung Đại Ngụy.
Bóng người này, cao chừng trăm trượng, đứng giữa trời đất, chắp tay mà đứng, Hạo Nhiên chính khí như biển rộng mênh mông quấn quanh người.
“Là vị thánh nhân thứ ba!”
“Đây là vị thánh nhân thứ ba!”
"Học sinh bái kiến thánh nhân!"
"Học sinh bái kiến thánh nhân!"
“Bái kiến thánh nhân!”
Sau khi hư ảnh thánh nhân xuất hiện trong khoảnh khắc ấy, tất cả dân chúng kinh đô Đại Ngụy đều quỳ xuống lạy, tất cả văn nhân cũng quỳ xuống lạy, bọn họ tự xưng là học sinh, quỳ lạy thánh nhân.
Trong Văn cung Đại Ngụy, tất cả người đọc sách cũng quỳ trên mặt đất, cho dù là đại Nho, cũng phải quỳ xuống, đây là một loại lễ, gọi là đại lễ.
Đối mặt với thánh nhân, chúng sinh đều phải quỳ.
Không chỉ có kinh đô Đại Ngụy, toàn bộ Đại Ngụy, tất cả người đọc sách đều cảm ứng được Thánh nhân chi ý xuất hiện, lập tức những người đọc sách này đều hướng về kinh đô Đại Ngụy mà quỳ xuống, hành đại lễ với thánh nhân.
Cùng lúc đó, thánh ý vô cùng khủng bố này, điên cuồng tràn ngập, vô số yêu ma run rẩy, có một số đại yêu còn đau đầu như muốn nứt ra, dưới thánh uy như thế, thiếu chút nữa đã hồn bay phách tán.
Đó là sức mạnh của các vị thánh.
Dù cho chỉ là một đạo thánh ý, bọn họ cũng không chịu nổi.
Mà văn nhân trong thiên hạ, vào giờ khắc này, đều hướng về phía Văn Cung Đại Ngụy mà quỳ lạy, đây là lòng thành kính phát ra từ nội tâm.
Trong hoàng cung Đại Ngụy, cho dù là Nữ đế, giờ này khắc này, cũng không thể ngồi ngay ngắn, nàng chậm rãi đi xuống long ỷ, có điều nàng là thiên tử, tất nhiên không thể quỳ lạy, nhưng đi xuống long ỷ cũng coi như là vô cùng tôn trọng.
Về phần văn võ bách quan, toàn bộ lúc này cũng đều quỳ xuống, cho dù là võ quan, cũng phải quỳ xuống, tuy rằng bọn họ xem thường đám văn nhân này, nhưng xem thường chính là văn nhân, không phải thánh nhân.
Hai chữ Văn Thánh.
Nó có ý nghĩa quá lớn.
Sự tồn tại này, vượt ra ngoài tất cả mọi thứ.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại có thể thỉnh được thánh ý tới, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi mà.
“Hứa Thanh Tiêu, bản vương sai rồi!”
"Bản vương sai rồi! Đừng giết bản vương!”
“Bản vương có thể cam đoan, bổn vương nhất định sẽ sửa chữa lỗi lầm!”
"Bản vương tuyệt đối sẽ không tìm ngươi gây sự, bản vương có thể lập lời thề, lời thề độc, Hứa Thanh Tiêu, buông tha cho ta, buông tha cho ta đi!"
“Ta thật sự biết sai rồi!”
Giờ khắc này, Hoài Bình quận vương sụp đổ, hắn ta thật không ngờ, Hứa Thanh Tiêu thật sự mời thánh nhân tới, nghịch chuyển được thế cục không thể nghịch chuyển.
Giờ khắc này, cái chết đã cách hắn ta quá gần, tất cả kiêu ngạo, tất cả cuồng vọng, tất cả sự ngông cuồng tự cao, vào giờ khắc này đều tan thành mây khói.
Thay vào đó, là sợ hãi, là nỗi sợ hãi thật sâu, hắn ta giống như chó dập đầu về phía Hứa Thanh Tiêu, cầu xin Hứa Thanh Tiêu tha cho hắn ta.
Hắn ta sẽ không tìm Hứa Thanh Tiêu gây sự nữa, hắn ta đã sợ rồi, thật sự sợ rồi, nội tâm của hắn ta đã hoàn toàn sụp đổ.